Các dạng văn tự sự thường gặp – Tập làm văn 6 – Hoc360.net | Hoc360.net

Các dạng bài văn tự sự

văn bản tường thuật

1. kỹ năng viết đoạn văn, dựng đoạn văn trong văn bản tự sự

Văn bản tường thuật chủ yếu là kể về mọi người và sự kiện. Khi nói với mọi người, bạn có thể nhập tên nhân vật, lý lịch, tính cách, tài năng, phẩm chất, v.v. khi kể chuyện, hãy kể hành động, việc làm, cách đi đứng, cách nói, sự thay đổi, kết quả của những việc làm đó.

Đây là một câu chuyện về mọi người:

Em gái tôi tên là phuong, nhưng tôi quên gọi cô ấy là mèo vì cô ấy luôn bị bụi bẩn trên mặt. Anh ấy vui vẻ nhận cái tên mà tôi đặt cho anh ấy và ngoài ra, anh ấy còn dùng để xưng hô với bạn bè của mình. mèo nhặt đồ vật với sự thích thú khó chịu.

(thanks anh – photo of my sister, SGK ngữ văn 6, tập hai, trang 30)

đây là một đoạn văn kể câu chuyện:

một ngày nọ, lương mã vẽ một con cò trắng không có mắt. Do sơ suất nhỏ tôi đã làm rơi một giọt mực lên bức ảnh. giọt mực rơi trên mắt cò. rồi con cò mở mắt, sải cánh bay đi. câu chuyện khiến dân mạng bàng hoàng. một số người ngổ ngáo đến tố cáo nhà vua. vua sai cận thần mang lương mã về kinh. Mã Lương không muốn đi nhưng bọn chúng tìm đủ mọi cách dụ dỗ, uy hiếp để đưa nàng về dinh.

ma luat nghe nhieu loi về việc vua tàn ác với dân nghèo nên rất ghét vua và không muốn vẽ vời. nhà vua yêu cầu tôi vẽ một con rồng, vì vậy tôi đã vẽ một con cóc mangy. vua yêu cầu vẽ phượng hoàng, tôi vẽ gà không lông. hai con vật đó xấu xí, bẩn thỉu nhảy cạnh vua. nhà vua tức giận, sai quân lính cướp chiếc lông thần trên tay vua rồi nhốt vào ngục.

(cây bút thần, SGK ngữ văn 6, tập một, trang 82)

Thông thường, một bài luận bao gồm một số đoạn văn được liên kết với nhau. mỗi đoạn văn diễn đạt một ý chính (đã xác định trong phần ý kiến). Thông thường, một đoạn văn bắt đầu bằng câu mở đầu thiết lập ý chính được gọi là câu chủ đề. tiếp theo là các câu có nội dung xác định và làm rõ ý chính của đoạn văn.

đây là đoạn mở đầu của bài học 1:

về người bạn thân nhất của bạn.

người bạn thân nhất của tôi trong suốt năm năm tiểu học tên là lam. giáo viên chỉ định bạn và bạn của bạn vào cùng một nhóm và sau đó bạn ngồi cùng bàn. nhà họ khá gần nhau, mỗi khi đi học, lam đều phải sang nhà tôi. Đó có lẽ là lý do tại sao chúng tôi thân thiết.

và đoạn mở đầu cho chủ đề 2:

Hãy kể cho tôi nghe về một giấc mơ mà tôi đã có. Trong giấc mơ đó, tôi đã gặp và trò chuyện với một nhân vật trong truyện cổ tích.

Hôm nay trong giờ học, thầy dạy chúng tôi câu chuyện “thach sinh”, câu chuyện về một cậu bé nghèo, hiền lành và chất phác đã giết một con yêu tinh, một con đại bàng và đẩy lùi mười tám tên lính. nước chỉ bằng âm thanh. của cây đàn piano và một nồi cơm nhỏ, nhưng tôi không thể ăn hết, nó rất hấp dẫn đối với tôi. trong khi tôi đang ngủ, tôi mơ thấy sứa.

đây là đoạn văn nói về tình cảm của tôi dành cho bạn (diễn đạt một ý trong phần nội dung chủ đề 1: nói về người bạn thân nhất của tôi).

Năm năm tiểu học trôi qua nhanh đến mức tôi không ngờ nó lại diễn ra nhanh như vậy. Bữa tiệc chia tay cuối năm, các bạn trong lớp đổi chỗ, nhưng tôi và Lâm vẫn ngồi cạnh nhau. chúng tôi đã ngồi cạnh nhau như thế này từ hồi cấp ba, chúng tôi đã nói về rất nhiều điều, chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm vui buồn cùng nhau. năm sau lên cấp 3, không biết chúng ta có còn được học chung trường không. Tôi và chồng sẽ về nói với bố mẹ cho chúng tôi học cùng trường để có thể tiếp tục ngồi lại với nhau và giúp đỡ nhau trong học tập.

2. kỹ năng quan sát, tưởng tượng, so sánh và nhận xét

Văn bản tự sự thường kết hợp hai yếu tố tự sự và miêu tả. Để kể và mô tả con người và sự kiện, người viết phải rèn luyện các kỹ năng quan sát, trí tưởng tượng, so sánh và bình luận.

quan sát để khám phá những đặc điểm quan trọng nhất của người, sự vật và sự kiện nhằm giúp đếm và mô tả người, sự vật và sự kiện một cách chính xác và sinh động.

đây là một đoạn văn, bài văn kể và miêu tả con vật như một người:

nhỏ, gầy và dài như một người nghiện thuốc phiện. anh ta còn trẻ, nhưng đôi cánh ngắn, dài đến giữa lưng, để lộ xương sườn như một người cởi trần mặc vest. chân thì cục mịch, nặng nề trông xấu. râu gì mà thiếu một khúc, mặt mày lúc nào cũng thất thần.

(cho hoai – phiêu lưu ký SGK ngữ văn 6 tập hai trang 4)

và một đoạn trong câu chuyện:

Tôi đốt que diêm thứ hai, nó cháy và sáng lên. bức tường trở thành một bức màn bằng vải màu. Tôi chỉ thấy bên trong ngôi nhà. cái bàn đã được dọn sẵn, khăn trắng tinh, cái bàn được trải những đĩa sành sứ đẹp đẽ, thậm chí còn có một con ngỗng quay. nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất là con ngỗng nhảy khỏi đĩa và mang theo một con dao và một cái nĩa trên lưng, tiến về phía em bé.

sau đó … trận đấu kết thúc; trước mặt tôi chỉ có những bức tường dày và lạnh lẽo.

Thực tế đã thay thế tưởng tượng; không có những bàn ăn thịnh soạn, chỉ có những con đường vắng vẻ, cái lạnh băng giá, tuyết phủ trắng xóa, những cơn gió phương bắc và những người qua đường vội vã đến điểm hẹn, hoàn toàn thờ ơ với cảnh nghèo của một đứa trẻ bán diêm.

(anddecen – cô bé bán diêm, SGK ngữ văn 8, tập một, trang 66)

quan sát thường gắn với tưởng tượng, liên tưởng, so sánh, bình luận. tất cả để giúp làm nổi bật các đặc điểm điển hình của con người, sự vật và sự kiện.

Trong đoạn trích (1), những quan sát, so sánh đã giúp nhà văn khắc họa chính xác nhân vật Dế (nhân hóa) (với những đặc điểm của loài dế: cánh ngắn, cặp vuốt vụng về, râu ngắn, …. ‘) là vừa rất sinh động (bằng cách nhân hóa, so sánh: người dài gầy như con nghiện, đôi cánh ngắn đến giữa lưng, xương sườn lộ ra như người cởi trần mặc áo vest,…).

Trong đoạn trích (2), trí tưởng tượng của nhà văn giúp nhà văn kể lại một cách hiện thực giấc mơ của cô bé bán diêm vào lúc que diêm thứ hai cháy hết, và những nhận xét sau đây tạo nên sự đối lập giữa giấc mơ và hiện thực, làm nổi bật ý nghĩa của câu chuyện.

iv – các loại bài viết chung chung

có thể phân loại bài văn tự sự trong chương trình THPT thành ba dạng chính: kể lại một câu chuyện đã đọc (đã nghe), kể lại một sự việc xảy ra trong cuộc sống; Kể một câu chuyện từ trí tưởng tượng của bạn. mỗi nhóm có những đặc điểm và yêu cầu riêng.

kể một câu chuyện bạn đã đọc (hoặc đã nghe)

Bản tường thuật này còn được gọi là bản tường thuật. Trong quá trình kể chuyện, học sinh phải tìm cách dịch ngôn ngữ của văn bản câu chuyện sang ngôn ngữ của mình.

Với dạng bài học này, học sinh cần lưu ý các nguyên tắc sau:

người viết (người kể) nên bám sát nội dung câu chuyện (cốt truyện), không nên thay đổi các sự kiện, tình tiết, nhân vật trong truyện, không nên làm sai lệch chủ đề, ý nghĩa của câu chuyện.

p>

người viết (người kể chuyện) có thể thay đổi người kể, lựa chọn trình tự tường thuật phù hợp miễn là không làm thay đổi nội dung câu chuyện, không làm sai lệch chủ đề và ý nghĩa của câu chuyện.

người viết (văn tự sự) có thể thay đổi cách kể: kể sát hơn, dài hơn (thường thêm yếu tố miêu tả) hoặc ngắn gọn, ngắn gọn hơn (thường lược bỏ một số yếu tố miêu tả) về một sự việc, một nhân vật.

Người viết có thể thay đổi giọng điệu của câu chuyện bằng cách chèn các yếu tố biểu cảm hoặc lập luận, miễn là nó không làm sai lệch chủ đề và ý nghĩa của câu chuyện.

so sánh hai đoạn văn sau:

Một ngày nọ, có hai chàng trai đến cầu hôn cô ấy. một người ở miền núi tan viên có biệt tài: vẫy tay về phía đông, nổi phía đông; vẫy gọi tây, tây trập trùng núi đồi. người ta gọi là sơn tinh. một người vùng biển, tài năng không kém: hô gió, gió đến; mưa mưa. người ta gọi nó là thủy tinh. một người là chúa tể vùng cao, một người là chúa tể vùng biển sâu, cả hai đều xứng đáng là con rể của vua. vua hùng băn khoăn không biết nên nhận ai, từ chối ai nên đã mời các cận thần đến để bàn bạc.

(sơn tinh, thủy tinh, SGK ngữ văn <5, tập một, trang 31)

Vào những ngày tốt lành, nhà vua mở một lễ hội dành cho chú rể. thanh niên bốn phương nô nức đổ về thủ đô để thi thố tài năng. sau nhiều phần thi cam go và quyết liệt, cuối cùng chỉ còn lại hai chàng trai tài năng ngang nhau. Nếu một người vẫy tay về phía đông, thì phía đông sẽ mọc lên, và nếu người đó vẫy tay về phía tây, thì núi sẽ mọc lên. người này mặt mũi rất khôi ngô, tuấn tú, đoan trang, ăn nói chậm rãi. gọi tên mình là con trai tinh. người còn lại tuy có vẻ ngoài dữ tợn nhưng tài năng không hề kém cạnh. anh vẫy tay gọi gió, gió đến, anh gọi mưa thì mưa đến. anh gọi tên mình ly. Chứng kiến ​​tài năng của họ, vua Hùng băn khoăn không biết chọn ai, bèn triệu cận thần vào cung để hội ý.

(dựa trên bài làm của sinh viên)

ở đoạn (2), nhà văn đã bổ sung một số chi tiết miêu tả (cảnh ngày so tài, sự xuất hiện của hai nhân vật sơn thủy, thủy tinh, …)

so sánh hai đoạn mở đầu của truyện con hổ:

Bà đỡ là người huyện Đồng triều. Một đêm nọ, bà nghe thấy tiếng gõ cửa, bà mở cửa ra xem nhưng không thấy ai, một lúc sau, một con hổ bất ngờ lao đến bắt bà đi.

Xem thêm: Soạn bài Tìm hiểu chung về văn miêu tả | Soạn văn 6 hay nhất

(SGK ngữ văn 6 tập một trang 141)

Năm đó, cả nước mất mùa và đói kém. ở huyện đồng triêu, nơi bà đỡ mái sông cũng nhăn nheo, kiệt quệ, nhiều người phải bỏ làng ra đi. bà mụ trần truồng nhờ số bạc của hổ đực quyên góp mà sống không vất vả. nhớ mãi, đêm đó cô không thể quên … nghe tiếng gõ cửa, cô mở cửa nhìn ra ngoài không thấy ai, một lúc sau có một con hổ lao đến bắt cô đi.

(dựa trên bài làm của sinh viên)

Ở đoạn (2), người viết đã thay đổi trình tự của câu chuyện và lấy phần cuối của câu chuyện làm đoạn mở đầu. câu chuyện được kể lại qua trí nhớ của một bà mụ khỏa thân.

so sánh hai đoạn văn sau:

một hôm, người chồng ra biển đánh cá. lần đầu kéo lưới, tôi chỉ thấy bùn; lần thứ hai kéo lưới chỉ thấy rong; lần thứ ba kéo lưới, anh ta bắt được một con cá vàng.

con cá hét lên:

lão phu / ngươi vui vẻ cho ta đi biển trở về, ta sẽ báo đáp ân tình, ngươi có thể làm theo ý mình.

Ông lão rất ngạc nhiên, nhưng sau đó ông cũng ném con cá xuống biển và nói:

-Chúa phù hộ cho bạn! bạn quay trở lại biển và chiến đấu. Tôi không cần gì cả, tôi không cần gì cả.

(a. pu-skin – ông lão đánh cá và con cá vàng, SGK ngữ văn 6, tập một, trang 91)

Một ngày nọ, như thường lệ, tôi kéo lưới ra biển để đánh cá. lần đầu nhấc lưới chỉ thấy bùn là bùn. lần thứ hai, tốn nhiều công sức nhưng lưới giăng lên chỉ có vài búi rong bám vào. làm thế nào tôi có thể kiếm được thức ăn? Gần như tuyệt vọng, tôi chắp tay cầu trời phù hộ rồi quyết định buông lưới thêm một lần nữa. lần này khi tôi nhặt nó lên, tôi thấy một con cá vàng trong lưới. may mắn ! nếu nó không được bán, có thức ăn.

con cá khẩn cầu: “Ông già, hãy tha mạng cho tôi. Tôi sẽ cảm ơn các bạn “. Tôi vô cùng ngạc nhiên, ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy một con cá biết nói tiếng người. Tôi đã thả con cá vàng xuống biển và nói:

Thôi, tôi sẽ trả bạn về biển xanh để bạn có thể tự do chiến đấu. Tôi đã quen với cuộc sống nghèo khổ này, tôi không cần gì khác.

(dựa trên bài làm của sinh viên)

Ở đoạn (2), nhà văn đã thay đổi người kể chuyện, từ người kể khách quan (ngôi thứ ba) thành người kể chuyện ông lão trong câu chuyện (ngôi thứ nhất).

Xem Thêm : Hướng dẫn học sinh cách để viết bài văn biểu cảm hay

kể một câu chuyện (sự kiện) đã xảy ra trong cuộc sống

Bản tường thuật này còn được gọi là bản tường thuật. Chuyện kể là những câu chuyện diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, trong đó người kể chuyện (đã viết) được trực tiếp tham gia, chứng kiến ​​hoặc nghe người khác kể. đó là những câu chuyện về người thật, việc thật.

Với dạng bài học này, học sinh cần lưu ý các nguyên tắc sau:

người kể chuyện (viết) phải đảm bảo đủ các yếu tố để tạo thành một câu chuyện: có cốt truyện (câu chuyện kể về điều gì? sự kiện nào?); có một nhân vật (đó là câu chuyện của ai?); có thiết kế và trình tự hợp lý (câu chuyện diễn ra ở đâu? vào thời điểm nào? cái gì đến trước, cái gì đến sau?); có mục đích, ý nghĩa (câu chuyện có ý nghĩa gì?).

Là câu chuyện kể về người thật, việc thật nên người viết không cần chọn những câu chuyện thực sự đặc sắc, có những tình tiết kỳ quặc, diễn biến bất ngờ nhưng cần chú ý nội dung câu chuyện. đôi khi nó rất bình thường nhưng nó lại mang một ý nghĩa sâu sắc xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. chẳng hạn câu chuyện về một bạn có hoàn cảnh khó khăn nhưng cố gắng vượt khó học giỏi; câu chuyện về cậu học sinh nhiều năm đưa đón bạn mình đi học; câu chuyện về một cậu học sinh dũng cảm hy sinh để cứu bạn mình hay nhặt được một vật bị rơi để trả lại cho người mất, v.v. những câu chuyện như vậy rất nhiều trong cuộc sống.

Để câu chuyện hấp dẫn người nghe (đọc), người kể (viết) phải chú ý quan sát con người, sự việc, lựa chọn những chi tiết có ý nghĩa để thể hiện sinh động, chân thực sự việc, sự việc và con người. người kể (viết) cũng cần bày tỏ suy nghĩ và cảm xúc của mình trước các sự kiện và con người.

các câu chuyện đời thực cũng cho phép sử dụng các yếu tố tưởng tượng và hư cấu như một cái cớ để dựng cảnh sân khấu, khắc họa nhân vật, làm rõ ý nghĩa của sự kiện; cho phép bạn đảo ngược thứ tự của các sự kiện, chọn người kể chuyện phù hợp và sắp xếp thứ tự miễn là điều đó không làm thay đổi ý nghĩa và bản chất của câu chuyện.

một số ví dụ:

một chuyến thăm thực địa

xuống xe, bước qua cổng làng xây bằng gạch, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là cây đa cổ thụ mọc ngay ven một hố đất, nước khá trong. đó là dấu hiệu đầu tiên của làng tôi và của nhiều làng khác ở Việt Nam. Dưới bóng lá sung, có mấy chiếc chõng tre bày mấy món quà quê. Tôi nhìn thấy một nồi nước, vài cái cốc, những nải chuối, một hộp kẹo và một chồng bánh tráng nướng. một đàn gà con theo mẹ đi săn dưới gốc cây đa.

Theo con đường đất đỏ của làng, băng qua cánh đồng lúa, tôi về nhà. Ở nhà, ông bà và anh em họ của tôi đã đợi tôi, họ biết tôi sẽ đến. Sau khi tôi kết thúc với ông bà, trước khi tôi có thời gian nghỉ ngơi, một số đứa trẻ cùng tuổi kéo tôi ra bãi cỏ để thả diều. Tôi vui không thể tả khi trở về quê hương.

(dựa trên bài làm của sinh viên)

Trong đoạn văn trên, người viết đã chú ý quan sát và sử dụng nhiều yếu tố miêu tả kết hợp với biểu cảm để làm nổi bật cảnh làng quê Việt Nam và tình yêu quê hương đất nước của họ.

bạn đã trưởng thành

lần đó, đi làm về, mẹ tôi bị cảm nên bị cảm lạnh. Mẹ tôi sốt rất cao và rất nóng. bố tôi đi công tác xa nên không có nhà, chỉ có mẹ và tôi.

Nhớ lần tôi bị sốt, mẹ tôi đã đắp khăn lạnh lên trán để hạ nhiệt cho tôi. Tôi lấy khăn ướt chườm lên trán mẹ. người bị sốt thường không muốn ăn cơm. Tôi chạy sang nhà hàng xóm hỏi bà cách nấu cháo tía tô với trứng về nấu cho mẹ. Mẹ rất bất ngờ khi tôi bưng đĩa cháo tía tô nóng hổi, ​​thơm phức mời mẹ ăn tối. Ăn xong một bát cháo yến mạch, mẹ tôi nhìn tôi âu yếm và nói: “Con giỏi thật! Cháo ngon lắm. Nhờ bát cháo yến mạch mà giờ mẹ thấy khỏe hơn. Con gái mẹ đã lớn rồi.” >

Tôi tròn mắt nhìn mẹ. tôi có thực sự lớn như vậy không?

(dựa trên bài làm của sinh viên)

Các sự kiện được chọn để kể trong câu chuyện trên không có gì đặc biệt. nhưng kết thúc của câu chuyện khá bất ngờ: lời khen của người mẹ và cảm giác ngạc nhiên của nhân vật “tôi” đã giúp làm sáng tỏ ý nghĩa của câu chuyện.

một hành động của tinh thần hiệp sĩ

May mắn thay, sáng nay chúng tôi đã có cơ hội đánh giá nhà để xe.

Khi tôi vào lớp (hơi muộn vì giáo viên lớp dưới chặn tôi hỏi khi nào cô ấy có thể về nhà) thì người Ba Tư vẫn chưa đến; và ba hoặc bốn người hành hạ những đứa trẻ tội nghiệp crocsi, một đứa trẻ tóc vàng, một cánh tay bị liệt, và một người mẹ bán rau. họ lấy thước của anh ta, ném vỏ hạt dẻ vào đầu anh ta, gọi anh ta là một kẻ què quặt, và chế nhạo bàn tay của anh ta. Một mình ngồi ở đầu ghế, crossi sợ hãi, vừa nghe vừa nhìn như một người, trong khi người kia với ánh mắt cầu xin, cầu xin họ để họ yên. nhưng chúng càng ngày càng già đi, đến nỗi anh bắt đầu run lên và mặt đỏ bừng vì tức giận. đột nhiên, pranti, anh chàng có khuôn mặt độc ác, trèo lên ghế, giả vờ cầm một chiếc giỏ trên tay, bắt chước mẹ của crocsi khi cô đến chia tay các con ở cổng trường. Cô ấy đã không ở đây vài ngày vì cô ấy bị ốm. Chứng kiến ​​màn kịch câm đó, các học sinh đã phá lên cười. Crossi lập tức mất bình tĩnh, chộp lấy bình mực trước mặt và dùng hết sức ném về phía con pranti. nhưng pranti đã né được nó và vết mực đâm vào giữa ngực con cá heo vừa chui vào.

tất cả học sinh đều sợ hãi, họ chạy về chỗ ngồi của mình và im lặng như thể họ đang cố gắng thực hiện một phép màu.

giáo viên tái mặt, bước lên bục và hỏi với giọng lạc lõng: “Ai đã ném lọ mực?”

không có phản hồi.

– ai? – lặp lại từ cùng tên, to hơn,

garone tỏ ra thương hại crossi, ngay lập tức đứng dậy và nói dứt khoát: “thưa ngài, con trai của tôi!”.

Giáo viên nhìn garone, sau đó nhìn các học sinh đang sững sờ và bình tĩnh nói: “Không phải tôi”.

Sau một phút, giáo viên lại nói: “Kẻ có tội sẽ không bị trừng phạt, chỉ cần đứng dậy.”

Crossy đứng dậy, vừa nói vừa khóc:

– Thưa thầy, bạn bè của con đã chế giễu con, họ chửi con, con mất bình tĩnh… con đã ném…

Tôi cảm thấy. – cô giáo nói. – và những kẻ đã khiêu khích bạn, hãy đứng lên!

bốn đứa trẻ đứng lên với tư thế cúi đầu. nhân viên pha cà phê nói:

– bạn đã xúc phạm một người bạn không đánh bạn, bạn chế giễu một người tàn tật, bạn tấn công một đứa trẻ yếu ớt không đủ sức để chống lại. bạn đã làm điều hèn hạ và nhục nhã nhất có thể làm ô nhục lương tâm của con người: bạn thật hèn nhát!

Xem thêm: Giải VBT Ngữ Văn 7 Sài Gòn tôi yêu | Giải vở bài tập Ngữ Văn 7 hay nhất tại VietJack

Nói xong, anh ấy bước vào giữa chúng tôi và đi về phía ga ra. cô giáo đến gần, cúi đầu xuống. Người Perchonian đặt tay dưới cằm ngọc hồng lựu, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt anh ta và nói:

Tôi có một trái tim cao thượng

Vào lúc đó, Garone ghé sát vào tai cô giáo và thì thầm vài từ. Anh ta ngay lập tức quay sang bốn thủ phạm, và đột nhiên nói với họ; “Không sao đâu, em tha thứ cho anh.”

(amixi – những trái tim lớn)

các sự kiện của câu chuyện trước được chọn lọc và sắp xếp rất hợp lý, tạo nên những tình huống bất ngờ và hấp dẫn cho người đọc: crosxi ném lọ mực vào chậu cảnh, khi con thú đứng dậy nhận lỗi mặc dù anh không làm thế. làm đổ lọ mực, người Perchonian bất ngờ thay đổi thái độ với 4 học sinh mắc lỗi sau khi chiếc garnet ghé vào tai cô giáo thì thầm vài câu.

kể một câu chuyện tưởng tượng (tường thuật tưởng tượng)

kể chuyện tưởng tượng là một loại hình xuất bản đòi hỏi người viết phải sáng tạo: từ việc xây dựng cốt truyện đến việc tạo ra các nhân vật, từ việc xác định ý nghĩa và chủ đề của câu chuyện đến việc lựa chọn các sự kiện, phần lớn dựa trên trí tưởng tượng của người kể chuyện (viết) .

kể những câu chuyện tưởng tượng dựa trên logic tự nhiên (tức là quy luật vận động của cuộc sống) chứ không phải theo suy nghĩ chủ quan của người viết, cũng không dựa trên những câu chuyện đã được kể.

Để làm tốt kiểu trần thuật tưởng tượng này, người kể (người viết) cần xác định rõ chủ đề và ý nghĩa của câu chuyện: mục đích của câu chuyện này là gì? ; chọn một nhân vật: đó là một người, một con vật, một cái cây, một bông hoa hay một đồ vật? nhân vật chính, nhân vật phụ, mối quan hệ giữa các nhân vật? ; lựa chọn người kể phù hợp, thứ tự kể; cuối cùng, sử dụng trí tưởng tượng của bạn để gắn kết tất cả lại với nhau, tạo ra một câu chuyện hoàn chỉnh phản ánh ý định (bằng văn bản) của người kể chuyện.

Trí tưởng tượng là tạo ra những thứ không tồn tại, không có trong cuộc sống thực. ví dụ: tưởng tượng tôi gặp người đàn ông trong câu chuyện được cứu, tưởng tượng mình bị biến thành con dế, tưởng tượng cuộc sống của tôi hai mươi năm sau, … nhưng tất cả những tưởng tượng đó, dù kỳ lạ đến đâu cũng không nên làm sai lệch ý nghĩa của câu chuyện, không nên trái với logic của cuộc sống: chúa phật luôn là một người hiền lành và tốt bụng, đứng về phía người nghèo để giúp họ thực hiện ước mơ của họ, bảo vệ họ khỏi cái xấu, cái ác; con dế có thể nói và suy nghĩ như con người, nhưng thân hình và ngoại hình của nó vẫn như một con dế mèn; Hai mươi năm nữa, bạn có thể rất khác so với bây giờ, nhưng nguyên nhân của những thay đổi đó phải rõ ràng.

Về nguyên tắc, kể chuyện theo trí tưởng tượng là sự sáng tạo, học sinh hoàn toàn tự do tưởng tượng, sáng tạo và không bị ép buộc miễn là làm được những điều đáng lẽ đã nêu ở trên. nhưng với trình độ của học sinh, dạng bài này chỉ tập trung vào một số dạng bài sau:

dạng 1: người kể chuyện (viết) mượn lời một đồ vật hoặc con vật để kể câu chuyện

Bởi vì tôi ăn uống tiết kiệm và làm việc một cách tiết kiệm, tôi lớn lên rất nhanh. Trong một thời gian ngắn, tôi đã trở thành một vận động viên cricket trẻ và khỏe. chân tôi cảm thấy bóng. các móng vuốt ở chân, trên lưng cứng và sắc. Đôi khi, muốn kiểm tra sức mạnh của móng vuốt, tôi duỗi thẳng chân lên, đập mạnh những ngọn cỏ dừng lại. cỏ bị gãy, như thể một con dao vừa xuyên qua nó. đôi cánh của tôi trước đây ngắn cũn cỡn, giờ trở thành chiếc áo dài che kín hết phần đuôi. mỗi khi anh ấy nhảy, anh ấy nghe thấy tiếng đập thình thịch. Khi tôi đi dạo, toàn bộ cơ thể tôi rung lên một màu nâu sáng trông đẹp trong gương và trông thật tuyệt. đầu cháu to và nổi, rất bướng. hai chiếc răng đen tuyền luôn nhai lại như hai chiếc răng cưa đang hoạt động. râu của tôi dài và cong một cách rất anh hùng. Tôi rất tự hào về gia đình mình vì bộ râu đó. thỉnh thoảng anh ấy vuốt râu tôi một cách trang trọng và duyên dáng bằng cả hai chân.

(to noi – nhật ký phiêu bạt, SGK ngữ văn 6, tập hai, trang 3)

Trên một con phố ở trung tâm Hà Nội, có một thư viện được xây dựng cách đây cả thế kỷ. Tôi vẫn thường xuyên đến đây với chủ quán nên tôi rất quen thuộc với nơi này. Nơi tôi nghỉ ngơi và đợi cô chủ vào đọc là bãi đậu xe của thư viện. Chà, bạn có biết tôi là ai không? Tôi xin tự giới thiệu: Tôi là một người đi xe đạp. Xe Nhật còn tốt nhưng không còn mới nữa. Tôi đã phục vụ ojou-sama được ba năm.

Sáng nay, trong bãi đậu xe, chỉ có một chiếc ô tô bóng loáng và một số xe máy. Tôi là người điều khiển xe máy duy nhất. chủ sở hữu đặt tôi bên cạnh một người điều khiển xe mô tô.

Một lúc sau, người đi xe đạp cạnh tôi nhìn tôi với đôi mắt to tròn rồi vẫy tay chào tôi:

-bạn cũ củahello.

Tôi gửi lại lời chào và hỏi:

– tại sao bạn nói tôi lạc hậu? Tôi vẫn đi học với mẹ hàng ngày và tôi đến đây hàng tuần.

– còn gì nữa n … more … more. – giọng xe máy kéo dài. – Anh cổ hủ quá rồi. loại xe nào có khung đơn, có cũ kỹ không, di chuyển có chậm chạp không, có phù hợp với lối sống công nghiệp ngày nay không …

(dựa trên bài làm của sinh viên)

trong đoạn (1), nhà văn đã chọn một nhân vật giống như một con dế. Dế nhân hóa có cách cư xử, suy nghĩ và tính cách giống con người. để làm được điều đó, người viết phải tưởng tượng. nhưng ngoài điều đó ra, người viết vẫn phải dựa vào những quan sát thực tế để miêu tả hình dáng của nhân vật như một con dế mèn không lẫn vào đâu được. ở đoạn (2), nhà văn đã chọn nhân vật là một chiếc xe đạp hoặc một chiếc xe máy. nhà văn đã tưởng tượng ra cuộc gặp gỡ, trò chuyện giữa hai nhân vật. nhưng nội dung câu chuyện của hai nhân vật đó vẫn gắn liền với đời thực.

loại 2: người kể chuyện (viết) tưởng tượng ra các tình tiết mới, kết thúc mới cho một câu chuyện

Hôm qua, tôi đã đọc lại câu chuyện về mình trong cuốn sách “ngữ văn 6”. người kể chuyện kết thúc câu chuyện như thế này: “Nhưng không ai biết sau đó tiền lương sẽ đi về đâu. có người nối mã lương về quê cũ, sống với bạn bè nơi xứ người. có người nói tiền lương đi đây đi đó, dành hết thời gian và tâm sức để vẽ tranh cho người nghèo “. Hôm nay tôi mới có dịp kể lại cho các bạn nghe rõ ràng những gì đã xảy ra sau đó.

Đúng là tôi cũng về quê một thời gian, tôi cũng đã đi nhiều nơi để lấy cây bút thần giúp đỡ người nghèo. nhưng bạn biết đấy, tôi đã dành phần lớn thời gian để học văn hóa. Nhà tôi nghèo nên ngày xưa tôi không được học hành đến nơi đến chốn. nay được tạo điều kiện, em quyết tâm học thật tốt. Tôi nhận ra rằng chỉ cần có năng khiếu vẽ mà còn phải có trình độ học vấn cao. điều đó sẽ giúp tôi vẽ tốt hơn, giúp ích cho xã hội nhiều hơn. Rồi một ngày tôi gặp lại vị thần năm xưa đã ban cho tôi cây bút thần. Chúa nói với tôi: “Bây giờ tôi đã tốt nghiệp đại học, tôi hiểu rằng khoa học có thể làm được nhiều điều kỳ diệu hơn những điều kỳ diệu trong truyện cổ tích. sau đó chúng ta sẽ phục hồi sự kỳ diệu của cây bút. nhưng tôi chỉ phục hồi ma thuật của anh ta và cây bút tôi để lại cho bạn như một kỷ niệm. bởi vì tên của bạn đã được gắn liền với cây bút

Giờ đây, tôi tiếp tục sử dụng cây bút mà Chúa đã ban cho tôi, cùng với kiến ​​thức tôi học được ở trường, để đi khắp thế giới để giúp đỡ người nghèo. “

(cau bich xuan – các dạng bài làm văn và cảm thụ văn học lớp 6, biên tập giáo dục, 2004)

Sau khi đến xin con cá vàng cho vợ để trở thành vua rồng trên biển, ông lão trở về nhà. anh ngạc nhiên khi thấy lâu đài, cung điện đã biến mất, chỉ thấy trước mắt anh là căn nhà gỗ cũ nát và vợ anh đang ngồi trước cái máng bắn tung tóe. chỉ khi đó anh mới nhận ra mình là người tham lam và vô độ. sự yếu kém của anh ta đã dẫn đến kết quả thảm hại này. cơn tức giận như một làn sóng trong lòng anh. Anh ta phớt lờ vợ và đi thẳng đến cửa hàng.

Đêm đó, trời có giông bão. sấm sét ầm ầm, mưa to rơi xuống. gần sáng, anh thấy vợ nằm trước cửa cửa hàng, lạnh ngắt. anh run rẩy gọi nhưng vợ vẫn không dậy. Cô ấy đã chết. ông già hoảng sợ và chạy về phía bãi biển.

‘sau cơn bão, trời quang mây tạnh. sóng biển êm đềm. ông già yếu ớt gọi cá vàng. cá vàng bơi ra bơi đến hỏi anh:

– anh bạn, bạn cần thêm gì nữa?

Ông lão khóc nức nở và nói với cá:

– cá vàng, bạn có thể giúp tôi lần cuối được không? tất cả những thứ tôi đặt trước đây đều là nguyện vọng của vợ tôi. bây giờ cô ấy đã chết. Cá có thể giúp tôi hồi sinh vợ tôi không? đó là yêu cầu duy nhất của tôi. lời cầu xin cuối cùng của tôi.

Xem Thêm : Dàn bài văn kể chuyện lớp 4

Cá vàng nói nhỏ với ông lão:

– quay lại. Tôi sẽ giúp bạn. Tôi mong anh ấy và vợ có một cuộc sống hạnh phúc.

Ông lão trở về và thấy trước mắt mình là một ngôi nhà gỗ, không lớn nhưng khang trang và sạch sẽ. vợ anh ấy đang cho lợn ăn ở cái máng mới.

kể từ đó, hàng ngày, ông lão ra biển đánh cá. vợ anh ở nhà chăm đàn lợn. hai vợ chồng sống hạnh phúc cho đến khi đầu bạc răng long.

(dựa trên bài làm của sinh viên)

hai đoạn văn trên là hai kết thúc mới của câu chuyện Cây bút thần và Ông lão đánh cá và con cá vàng do người kể tưởng tượng, khác với kết thúc trong sách ngữ văn 6. Cả hai kết thúc đều không trái với ý nghĩa của lịch sử. ngược lại, nó còn mang lại những ý nghĩa mới cho câu chuyện, khiến câu chuyện trở nên thú vị hơn: ma lương không chỉ vẽ giỏi mà còn chăm chỉ học hành, phép thuật không phải từ trên trời rơi xuống mà là do sự chăm chỉ luyện tập của con người. Vợ chồng ông lão đánh cá cuối cùng đã rút ra được bài học kinh nghiệm quý báu cho mình: chỉ có làm việc bằng sức mình, biết yêu thương và tôn trọng nhau thì mới có được cuộc sống hạnh phúc thực sự. .

<3

Trời đã khuya, mọi người đều đã ngủ. tất cả im phăng phắc, chỉ có tiếng nồi bánh chưng sôi đều đều, củi cháy, thi thoảng có tiếng nổ lách tách. Tôi ngồi nhìn chằm chằm vào bếp lò đỏ rực, thả hồn mình theo những vì sao từ đó.

<3 Tôi quay lại nhìn, một thanh niên trạc hai lăm, tóc búi cao, ăn mặc sang trọng nhưng cổ hủ, chân đi guốc tre, nhìn tôi cười. tôi bàng hoàng, định hỏi “anh là ai?” thì anh chàng tự giới thiệu “mình là lang quân, người sáng tạo ra món bánh chưng truyền thống, mình đi tìm hiểu xem ngày nay người ta có còn nấu bánh chưng để cúng không. tổ tiên vào ngày tết? Ta chớp mắt hỏi: "yêu tinh nào? Lang lang thời đại anh hùng vương giả đúng không?" Thấy tôi còn nhớ mình, anh cười đáp: "Đúng rồi! Bác vẫn nhớ tên tôi. Hay lắm!". sau đó, anh ấy thân mật ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi tự hỏi, thời vua chúa hùng mạnh cách đây hàng nghìn năm, sao lang quân vẫn còn sống? Tôi chưa kịp suy nghĩ về điều đó thì thấy anh ấy nói: "Tôi vừa ở đây với các vị vua hùng mạnh. Tôi nghe nói rằng ngày nay mọi người có rất nhiều việc, ít thời gian và có rất nhiều công nghệ mới để làm 'ăn liền', sợ bánh chưng không làm nổi bàn thờ gia tiên nên chúng tôi đi tìm thì thấy bếp nhà chú tôi mừng quá nên ghé vào thăm. Nó trông như thế nào, bạn vẫn thích bánh chưng? " Tôi đang rất bối rối. nó giống hệt món lang liêu dưới triều vua nên nói: "Thưa ông, tôi thích lắm! Tôi có thể ăn vài ngày mà không thấy chán!"

(mơ thấy nói chuyện với lang quân, SGK ngữ văn 6 tập một trang 132)

Trong đoạn trước, người viết đã tưởng tượng ra một tình huống không hề tồn tại trong cuộc sống thực: cuộc gặp gỡ với một người mòn mỏi; đặt tình huống đó vào một cảnh có thật, rất quen thuộc: đêm cuối năm bên nồi bánh chưng. Những cuộc đối thoại giữa chàng trai và cô lang rất thú vị: đặc biệt là lý do vì sao cô lang lại xuống trần gian xem người ngày nay còn làm bánh chưng để cúng tổ tiên mỗi dịp tết đến xuân về thay bánh chưng bằng “ăn”. món ăn ngay lập tức ”để phù hợp với lối sống công nghiệp.

Tiếp theo, mời học sinh đọc câu chuyện của “người kể chuyện vĩ đại nhất trên thế giới”, nhà văn h.c. anderxes và trả lời các câu hỏi ở cuối câu chuyện.

câu chuyện của ông già

Ngày xửa ngày xưa, có một quý ông hào hoa và lịch lãm, chỉ với một sợi dây và một chiếc lược, nhưng lại có chiếc cổ đẹp nhất thế giới. câu chuyện dưới đây là câu chuyện về cái cổ uống rượu đó.

Cô ấy đã lớn hơn và đang nghĩ đến việc kết hôn. bất ngờ, anh tìm thấy ngay một chiếc áo nịt ngực trong thùng giặt. rồi tán tỉnh:

– thật ra, tôi chưa từng gặp ai mảnh mai, mịn màng, uyển chuyển và quyến rũ như nữ hoàng quỷ. Bạn có dám hỏi anh ta biết tên của con quỷ không?

phản hồi về hàng may mặc:

Xem thêm: 10 Bài văn tả cảnh đẹp của quê hương em hay nhất – TOKYOMETRO

– bạn sẽ không biết.

bà lão hỏi lại:

– ma quỷ ở đâu?

Nhưng cô gái nhút nhát trong chiếc áo nịt ngực cho rằng câu hỏi của mình hơi kỳ lạ. cổ thì thầm một lần nữa:

– phải là thắt lưng, thắt lưng bên trong. thưa cô, tôi thấy nó vừa là vật hữu ích vừa là vật trang trí.

hơi chật:

– đừng cố nói về tôi quá nhiều! Có vẻ như tôi thậm chí còn không cho phép bạn!

chàng trai tán tỉnh các cô gái

– đối với một mỹ nhân vô song như tiểu thư thì không có gì đáng nói.

đừng đến gần tôi như vậy! bạn có phải là một đứa trẻ được giáo dục không?

– vâng, một chàng trai hoàn hảo. – lén lút cổ. – Tôi cũng có giá để giày và lược.

có cổ áo bởi vì những thứ đó thuộc về chủ nhân của chúng, anh ấy chỉ muốn khoe áo nịt ngực của mình, vì vậy anh ấy chỉ nói vậy thôi.

người phụ nữ mặc áo nịt ngực hét lên:

– đứng lại / Tôi không phải là người để bạn ngâm nga.

xin quý cô thứ lỗi.

– kẻ khoác lác vội vàng xin lỗi và lúc đó đã chết chìm trong bể rửa. Họ bắt anh ta bị đánh đập và treo anh ta dưới ánh nắng mặt trời.

khô, họ lấy nó ra.

Bà lão mắng mỏ:

<3 nới lỏng tay một chút.

Được rồi, chỉ cần giáo dục bản thân.

viên sắt nói vậy rồi tiếp tục ghì cổ tôi xuống, cứ như thể tôi là đầu máy kéo toa xe lửa vậy.

Cổ áo bị sờn ở cả hai đầu nên họ dùng kéo cắt bỏ một chút.

đột nhiên, nhìn thấy chiếc kéo, anh ấy hét lên:

– vũ công giỏi nhất đã đến / tại sao cô ấy lại dang rộng hai chân như vậy? Tôi chưa từng gặp ai đẹp như cô ấy. và không ai tốt bằng cô ấy.

nhận phản hồi

– Tôi cũng nghĩ vậy.

sưu tầm thêm:

– cô ấy thực sự là một nữ bá tước. Tất cả tài sản của gia đình bao gồm cơ thể thanh lịch này, một giá giày và một chiếc lược. ồ! Bạn có ước mình có thể trở thành bá tước không?

các lưỡi dao nói với nhau:

– bạn nói điều đó như thế nào?

Tức giận, cô đưa nhanh tấm vải và người thợ giặt đẩy cậu bé tàn tật sang một bên. bà già tự nhủ:

– ít nhất tôi sẽ hỏi anh ấy.

hỏi ngắn gọn:

– cô ấy vẫn còn nguyên răng nên trông rất đẹp. Bạn đã bao giờ nghĩ đến việc ở một mình chưa?

câu trả lời ngắn gọn:

-vâng! Tôi cam kết mang giày cho bạn.

<3

vài ngày sau, anh ta rơi vào một nhà máy giấy. ở đây có rất nhiều vải vụn và tất nhiên vải vụn mịn, đủ và đủ. mọi người cố gắng rất nhiều để nói với mọi người khác. ông già là một trong những kẻ cheekiest. sự khoe khoang

– Giống như tôi, tôi đã có nhiều bạn gái hầu gái. không bao giờ nghỉ ngơi.

nhưng tôi phải nói rằng tôi là một anh chàng đẹp trai hào hoa! Tôi có một giá để giày và một chiếc lược mà tôi không bao giờ sử dụng. Tuyệt vời! Khi đó, nếu họ chỉ có thể nhìn thấy tôi cúi đầu một chút, họ nên biết rằng tôi sẽ không bao giờ quên được vị hôn phu đầu tiên của mình. cô ấy là một chiếc thắt lưng mềm mại, thanh tao và quyến rũ. anh ấy đã chết chìm trong một cái bồn rửa mặt vì tôi! một người khác là góa phụ, cô ấy không thể rời mắt khỏi tôi trong giây lát. Nhưng tôi đã để cô ấy khô héo như thế. Cô ấy là vũ công giỏi nhất trong nhà hát. chính cô ấy đã làm tổn thương tôi như bạn có thể thấy ở đây. ngay cả chiến lược của tôi cũng khiến tôi mê mẩn đầu óc. thành thật mà nói, răng của tôi đã rơi ra / vâng, tôi đã cố gắng đủ. cơ mà, cái tôi nhớ nhất là cái thắt lưng, quên mất, cái thắt lưng đã nhảy xuống bồn rửa mặt cho tôi. đó là tất cả trong tâm trí của tôi. bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng biến cuộc đời mình thành tờ giấy trắng.

Nó không được bao lâu trước khi nó được thực hiện. tất cả những mảnh vải vụn trở thành tờ giấy trắng. nhưng ông già chỉ trở thành vai trò mà câu chuyện mở ra mà người đọc đang nắm giữ.

vậy thì chúng ta hãy tránh hành động như một kẻ điên rồ đó, bởi vì chúng ta không biết liệu chúng ta có gặp may mắn như những mảnh vải vụn hay không, liệu chúng ta có trở thành một tờ giấy trắng, trong đó cuộc đời chúng ta có được viết lại hay không. Chúng ta sẽ là người kể lại cuộc đời mình chứ?

(truyện cổ tích của andrexen – xã luận văn hóa – thông tin, 2000)

1. Câu chuyện trên khuyên chúng ta điều gì?

2. có những nhân vật nào trong câu chuyện? nhân vật chính là ai?

3. người kể chuyện là ai? câu chuyện được kể ở ngôi thứ nhất là gì?

4. Dựa vào trình tự của câu chuyện, hãy xác định các phần: đầu, giữa và cuối câu chuyện.

5. diễn biến câu chuyện có nhiều đoạn nhỏ, mỗi đoạn kể một sự việc, em hãy xác định các đoạn nhỏ đó. Từ đó, hãy tóm tắt câu chuyện trong 5-10 câu.

6. truyện có sự kết hợp giữa yếu tố tự sự và nghị luận. viết một đoạn văn thể hiện rõ lập luận đó.

Viết một bài luận ngắn về cảm nhận của bạn về câu chuyện.

xem thêm

khái quát văn bản tự sự

dàn ý bài văn tự sự

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn hóa

Related Articles

Back to top button