Tổng Hợp Các Bài Văn Nghị Luận Về Tác Phẩm Chữ Người Tử Tù – Nguyễn Tuân – Đề án 2020 – Tổng Hợp Chia Sẻ Hình ảnh, Tranh Vẽ, Biểu Mẫu Trong Lĩnh Vực Giáo Dục

Viết bài văn nghị luận về chữ người tử tù

nguyễn tuấn là một trong những nhà văn tiêu biểu của nền văn học Việt Nam. tất cả các tác phẩm của ông đều hướng đến cái đẹp, cái thật và cái đẹp của cuộc sống, tiêu biểu là truyện ngắn Chữ người tử tù. sau đây, chúng tôi xin đưa ra những bài văn mẫu phân tích hay nhất về chữ Chữ người tử tù: nguyễn thuan , các bạn hãy chú ý theo dõi!

nghi luan van hoc 15

Tổng hợp các bài văn nghị luận về tác phẩm Chữ Người Tử Tù – Nguyễn Tuân

Phân tích Chữ người tử tù – Mẫu 1

Nhà thơ nổi tiếng người Mỹ Ralph Emerson đã từng nói rất hay rằng: “Yêu cái đẹp là lẽ thường. Tạo ra cái đẹp là nghệ thuật. Nhưng biết trân trọng cái đẹp mới là người nghệ sĩ chân chính”. Có lẽ nhà văn Nguyễn Tuân đã thấm nhuần tư tưởng trên từ lâu, nhưng cả cuộc đời ông là một hành trình thú vị đi tìm cái đẹp cao cả, cái đẹp của những chuẩn mực của tạo hóa. những tác phẩm của ông về những người bị kết án tử hình đã khắc họa thành công vẻ đẹp hoàn mỹ, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, vẻ đẹp ấy vẫn luôn tỏa sáng và trường tồn theo thời gian.

Nguyễn tuấn (1910 – 1987) xuất thân trong một gia đình nghệ nhân, quê ở làng nay là xóm chính nhân, quận thanh niên, hà nội. Nguyễn Tuân là một nhà văn lớn có những đóng góp vô cùng quan trọng cho nền văn học Việt Nam hiện đại, cả cuộc đời ông luôn tâm huyết đi tìm cái đẹp trong cuộc sống để thổi luồng sinh khí mới vào những tác phẩm của mình, cái đẹp của con người. các tác phẩm lớn của ông gồm: một hành trình (1938), Vang vọng một thời (1940), Bài ca (1960), … truyện ngắn Người tù về tử tù, ban đầu có tên là dòng cuối in năm 1939 trên tạp chí tao đàn, sau đó. in trong tập truyện gây tiếng vang một thời và đổi tên thành Chữ người tử tù. hình tượng cao đẹp: một con người tài năng, lỗi lạc, có chí khí kiêu hãnh, bất khuất, dù đại bại cũng không bao giờ bỏ cuộc, vẫn giữ tâm hồn cao thượng trước cảnh ngục tù, tăm tối, u ám.

thành công của một tác phẩm truyện đến từ tình huống truyện độc đáo, đó là mấu chốt đưa cốt truyện lên cao trào, như cụ Nguyễn minh châu đã từng nói: “hoàn cảnh của truyện, chính là thời khắc của cuộc đời. có vẻ rất đậm đặc. “Chữ người tử tù cũng là một câu chuyện như vậy, nguyễn tuấn đã đặt nhân vật của mình vào nghịch cảnh trớ trêu, là cuộc gặp gỡ giữa hai thế lực đối nghịch nhau. Một bên đại diện cho người tài, một bên là thế lực đen tối của xã hội phong kiến. Cuộc gặp gỡ diễn ra theo một cách kịch tính, lôi cuốn người đọc và cuối cùng, vẻ đẹp thanh lịch và tự nhiên đã chiến thắng xã hội tàn bạo và xấu xa.

Chữ người tử tù xây dựng thành công tuyến nhân vật chính, họ là trung tâm đại diện cho vẻ đẹp cao quý trong tâm hồn, bất chấp hoàn cảnh, dù hiện thực xã hội tồi tệ đến đâu, không thể vướng bận nhân cách trời sinh của anh ta. trước hết là hình ảnh người thầy giáo vùng cao – một liệt sĩ, anh là thủ lĩnh của những con người vùng lên đấu tranh đòi lại công bằng cho chính mình. tuy nhiên, trong con mắt của hệ thống phong kiến, ông bị gọi là “kẻ nổi loạn”, một thủ lĩnh nguy hiểm cần bị tiêu diệt. Có ý kiến ​​cho rằng Nguyễn Tuân đã tạo dựng hình tượng Huấn Cao dựa trên nguyên mẫu Huấn Cao: một con người tài hoa, nghệ sĩ, dũng cảm và đặc biệt là tài viết chữ ở mức xuất sắc. học cao là cách gọi kính trọng, là người có họ cao, làm quan – chức việc học ở huyện.

nguyễn tuấn tiêu biểu cho vẻ đẹp của nhân vật thanh cao qua nhiều phương diện để thấy được vẻ đẹp cao quý vươn tới chân, thiện, mỹ của bậc đại tài. Trước hết, nhà văn miêu tả Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa, nổi tiếng khắp thiên hạ. gián tiếp xuất hiện trong câu chuyện của viên quản ngục và nhà thơ, rằng “quan tỉnh ta vẫn khen tài viết lời rất nhanh và rất đẹp”, không những thế còn có tài “bẻ khóa”. . và vượt qua những trở ngại. “nhà tù”. Huấn cao xuất hiện trong vở thực chất là một người “văn võ song toàn”, người hội tụ đủ mọi khí chất của một anh hùng tài ba. Tác giả giới thiệu trường trung học với cách miêu tả vòng vo, hoàn toàn khéo léo và toàn diện. ông muốn nhân vật của mình xuất hiện một cách tự nhiên, không đột ngột, từ đó cho người đọc thấy được hình ảnh. hình ảnh một nhân vật phi thường có tiếng thơm đã lan tỏa khắp thế giới. trên khắp thế giới khi nhắc đến tên quản ngục hay nhà thơ thì ai cũng đã từng nghe qua. Tài năng và nghệ thuật của Huấn Cao còn được thể hiện rõ nét hơn khi viên quản ngục bất chấp nguy hiểm, chỉ mong có được chữ “đẹp lắm, vuông lắm” chỉ cần một đôi tay. Những câu thơ của Huấn Cao treo trong nhà. như “anh ta hài lòng” nhiều lần, dường như không có gì trên đời có thể làm cho tên cai ngục hạnh phúc hơn thế.

Ông cũng là một anh hùng có khí phách hiên ngang, dù ở trong tù và đối mặt với án tử hình, ông vẫn không sợ hãi, vẫn giữ được nhân cách cao thượng, không nể nang, cường quyền. trước những lời chế giễu của quản ngục, ông giáo im bặt, “lạnh lùng, nặng tay, cúi xuống đẩy đầu thang lên bậc đá”, một hành động dứt khoát như một lời cảnh cáo chắc nịch từ cõi chết. nhà tù với những tên bạo chúa, bạo chúa. trong chốn ngục tù tăm tối, lặng lẽ “tiếp rượu thịt, coi như việc ở đời thanh thản”, hiếm có người tù nào chết mà vẫn giữ được phong thái ung dung, điềm đạm. không sợ cường quyền, khinh thường hệ thống xã hội tàn bạo, mặc dù biết trước sẽ phải đối mặt với một trận “báo thù, thủ đoạn tàn bạo”, nhưng anh hùng không thể dối trá “bạn hỏi tôi có phải tôi chỉ muốn một điều. Tôi không đặt chân ở đây “câu nói như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tên phong kiến.

nguyen tuan cũng mô tả một anh hùng cứng rắn với tấm lòng cao cả. được rèn luyện cao độ ngay từ khi sinh ra, không bao giờ tham lam phù phiếm, danh vọng mà bán chữ. trong cuộc đời của mình, ông chỉ viết “hai bộ tranh chữ thập và một bức tranh ở giữa” cho những người bạn thân của mình. Anh cho rằng vẻ đẹp cao quý cần được trao cho đúng người để phát huy hết giá trị của nó. giáo viên trung học cảm động trước sự đối xử chân thành của người chủ và người hầu của viên quản ngục. một trái tim nhân hậu không muốn trở thành “một trái tim trên thế giới”.

Ngoài nhân vật Huấn cao, Nguyễn tuấn còn xây dựng thêm một tuyến nhân vật quản ngục, một con người yêu cái đẹp, tâm hồn nghệ sĩ tài hoa nhưng lại lưu lạc vào chốn dơ dáy, thô tục. đồng thời, nhà văn xây dựng hai nhân vật chính song song với nhau, đều tỏa sáng với vẻ đẹp tâm hồn tao nhã. người quản giáo dường như đã chọn nhầm nghề, anh ta là “giọng ca trong trẻo giữa khúc nhạc mà tiếng nhạc hỗn loạn”. như tác giả đã nói “thần thường chơi ác, đày ải người trong sáng giữa một đống cặn bã”. thật đáng trân trọng khi sống giữa xã hội xô bồ, hỗn loạn nhưng vẫn giữ cho tâm hồn mình không bị vùi trong bùn, còn biết quý cái đẹp, trọng người tài, quả là người dũng cảm bất chấp hiểm nguy.

vào một đêm vắng vẻ, trong nhà tù tỉnh lẻ, “một cảnh tượng chưa từng xuất hiện”. trong phòng giam tối và chật hẹp, mùi ẩm mốc bốc lên, xung quanh đầy mạng nhện, mùi hôi thối của phân chuột, phân gián. trong không khí mịt mù, ngọn đuốc đỏ rực cháy rực. “Một người tù, còng trên cổ, bị xích ở chân, đang mạnh dạn vẽ chữ trên tấm lụa trắng tinh”, viên quản ngục “cúi xuống”, nhà thơ “run cầm cập”, dường như là vị trí của nhân vật. . người nắm quyền đột ngột khép nép, kính cẩn trước một tử tù. cái đẹp không đơn độc, không tồn tại cùng cái ác mà chinh phục họ, nhân hóa những tâm hồn vướng bụi trần để giúp họ thức tỉnh và tìm lại con người vốn có của mình.

Chữ người tử tù của tác giả Nguyễn Tuân là một truyện cổ tích đã “gần hơn với cái hiểu và cái đẹp”. tác phẩm thể hiện phong cách nghệ thuật tài tình của nhà văn, tạo dựng thành công tình huống truyện độc đáo, khắc họa tính cách nhân vật thông qua các biện pháp tương phản, tương phản sắc nét, ngôn ngữ trang trọng giàu hình ảnh sinh động. . Trong suốt chiều dài lịch sử, tác giả đã khẳng định cái đẹp tồn tại vĩnh hằng, thể hiện lòng yêu nước thầm kín của Nguyễn Tuân.

phân tích lời của tử tù – mẫu 2

nguyen tuan là một người rất tài năng, một bậc thầy về truyện ngắn. các sáng tác của ông được chia thành hai thời kỳ trước và sau cách mạng tháng Tám. thời kỳ trước, ông được coi là một nhà văn “đam mỹ”, say mê cái đẹp và coi cái đẹp là đỉnh cao của nhân cách con người. “vang bóng một thời” là tập truyện tiêu biểu cho sáng tác thời kỳ này của Nguyễn tuấn, không tin vào hiện tại và tương lai, đi tìm vẻ đẹp quá khứ của một thời xa xưa, vinh quang với những phong tục, thú vui tao nhã. vui nhộn trong đó có trò chơi chữ của huấn luyện viên cao và quản giáo trong câu chuyện “lời kể của tử tù”. Hai nhân vật có nhân cách cao cả, thiên lương trong sáng, dung dị được thể hiện trong tác phẩm đã làm nổi bật tài năng và tư tưởng văn học của Nguyễn Tuân.

bậc thầy sử học là người có tài viết chữ đẹp, nhưng đã bị kết án tử hình vì chống lại triều đình. trước khi xử án, ông bị đưa đến nhà giam với một quản ngục và một nhà thơ yêu văn, kính trọng những người tài cao, nên ông đã cho các tù nhân đối xử đặc biệt, mong rằng ông sẽ dạy cho ông cách viết. Thấu hiểu nỗi lòng ấy, một tử tù với lương tâm trong sáng đã thốt lên những lời lẽ chưa từng thấy. tình huống truyện là cuộc gặp gỡ giữa hai con người khác nhau, một bên là thầy giáo cấp ba có tài viết lách nhưng phải đối mặt với triều đình, một bên là viên quản ngục đại diện cho người bảo vệ xã hội phong kiến ​​hiện nay. đặt hàng. nhưng khao khát ánh sáng của lời nói. hai con người đối lập trên bình diện xã hội, nhưng lại là bạn chung trên bình diện nghệ thuật. nhân vật đã được Nguyễn tuấn đặt vào một hoàn cảnh trái ngược, tạo nên kịch tính của câu chuyện và sự sắp đặt để từ đó là nút thắt được cởi trói.

người thầy là một người anh hùng tài năng, uyên bác, dũng cảm, bất khuất và có thiên tư trong sáng thể hiện trong tác phẩm. trước hết là gián tiếp ở phần thứ nhất qua cuộc đối thoại của viên quản ngục với nhà thơ. tài viết chữ đẹp của ông được nhân dân trong tỉnh khen ngợi khiến viên quản ngục đau đáu một nỗi niềm với mong muốn có được cái chữ của ông. rất “. Nguyễn Tuân đã miêu tả khát vọng của viên quản ngục để làm nổi bật tài năng nghệ thuật mà bao người trong giới khao khát có được. Không những thế, người tử tù rất anh dũng còn là người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình vì bất mãn. pháp trị của phủ, vốn không sợ hãi trước sự đe dọa của những người lính áp giải hắn, ngược lại còn thoải mái và tự hào, hắn mặc cho mưa bọ rơi trên sàn nhà, bình tĩnh tiếp nhận rượu và thịt như một. tù nhân tự do trong nhà tù. Có bao nhiêu người trước khi chết vẫn giữ được dũng khí và cách cư xử như vậy? anh ta tỏ vẻ khinh thường quản ngục, nói: “anh hỏi tôi muốn gì? Tôi chỉ muốn một điều duy nhất là anh không đặt chân vào đây ”. Xưa nay tôi chỉ thấy quản ngục mắng nhiếc phạm nhân chứ hiếm khi ngược lại. Kẻ đó hiện ra trong tâm trí bọn quan coi hắn là tội phạm nguy hiểm, chọc trời chọc nước. để nhận một nhát chém, vẫn chấp nhận cái chết một cách bình tĩnh và tự tin. được đào tạo chuyên sâu để không bao giờ khuất phục trước uy quyền, sức mạnh và bạo lực. ông là một nhân vật hiếm có do sự kết hợp giữa tính nghệ thuật và tính anh hùng, tạo nên nét riêng biệt, độc đáo khác hẳn với những nhân vật của “thời oanh liệt”. người đó cũng có thiên tư thuần túy, không phải ai trong đời cũng cho lời nói, cuộc đời của hắn cũng chỉ có ba lần như vậy ba người tâm tình. nhưng khi hiểu được tấm lòng của viên quản ngục, ông đã mỉm cười và nhắc nhở nhà thơ chuẩn bị chu đáo để có cơ hội đáp lại tấm chân tình ấy. giọng nói lớn đã trở nên nhẹ nhàng và dịu dàng hơn nhiều: “Hãy về thưa với sư phụ, đêm nay khi lính canh trở về trại nghỉ ngơi, hãy mang đến đây mực, bút và cả bó đuốc, tôi sẽ cho thầy lời.” cho chữ thay vì viết chữ nghe như lời người trên tặng người dưới. Ông nói rằng “lời nói là quý giá. Tôi không bao giờ sinh ra vàng bạc hay quyền lực mà bắt tôi phải viết đôi câu đối “Hắn không sợ giàu có vinh hoa, cũng không sợ cường quyền mà ép mình làm điều mình không thích. Dù ở trong tù.” bị giam cầm về thể xác, tâm hồn của anh ấy không bao giờ là tù nhân, anh ấy luôn tự do về nhân cách.

quyết định phát biểu trong tình huống “vô tiền khoáng hậu”, theo nguyen tuan. tả cảnh đúng chất là một nghệ thuật miêu tả đặc sắc của nhà văn tài hoa đáng khâm phục. thời gian là đêm cuối cùng của một tù nhân trước khi đưa ra xét xử. cảnh từ vừa lạ vừa đẹp như ảo ảnh. lạ bởi trước đây, người ta thường nói lời trong phòng sạch sẽ, sáng rực ánh nến, nghi ngút khói hương, nhưng ở đây trong nhà tù không có gì khác ngoài “một căn phòng nhỏ, ẩm thấp, tối tăm, vách cuội”. Đất đầy phân chuột, phân gián ”, chỉ có ánh sáng từ ngọn đuốc châm dầu đỏ rực, khói như cháy nhà.“ Chỉ có ánh sáng từ ngọn đuốc bôi dầu đỏ rực, khói mù mịt như lửa đốt nhà. ”Nhà thơ lại rùng mình, cầm cái ống mực. viên quản ngục dùng hai tay nâng tấm lụa trắng tinh trải trên mặt bảng. “cổ thì còng, chân thì xích, giẫm chữ trên lụa”, từng nét chữ viết vội “, người tù viết xong một chữ. , viên quản ngục cúi xuống cất những đồng tiền kẽm đã đập đi. trò chơi ô chữ đặt trên tấm lụa sáng. ta thấy thế đối lập giữa một người tù bị giam cầm và hai con người tự do, những người đại diện cho sức mạnh thời bấy giờ. Vị đại sư ung dung tự tại, và đối lập với tư thế đó là cái “quằn quại” của viên quản ngục và cái “rung rinh” của nhà thơ. “Cái cúi đầu” của viên quản ngục không phải là cái cúi đầu khiêm tốn mà thay vào đó là rất trân trọng. anh cung kính cúi đầu trước cái đẹp là điều nên làm ở đời. vị trí và thái độ hoàn toàn bị đảo ngược. kẻ có quyền không có uy, kẻ bị tuyên án tử hình có quyền được sống, kẻ lẽ ra phải giáo dục, dạy dỗ tội phạm nay lại bị kẻ phạm tội giáo dục lại nhân cách. và đức độ. lời khuyên thay đổi nơi ở, “người quản lý phải tìm về quê hương để sống, chúng ta hãy thoát khỏi cái nghề này trước, sau đó hãy nghĩ đến việc chơi chữ. Hãy đến và làm vấy bẩn cuộc sống lương thiện của mình” là lời khuyên chân thành để giữ vững một nhân cách tốt đẹp. trước tấm lòng thành kính ấy, viên quản giáo đã lùi lại và nói, suýt khóc và xúc động: “thằng ngu dốt này xin kính phục”. cả ba người đều ở cùng một trang, cùng một tình yêu say đắm cái đẹp, cái đẹp của chữ viết gắn liền với vẻ đẹp tâm hồn và tính cách trong sáng như thiên thần.

như vậy, qua tác phẩm “Chữ người tử tội” nguyễn tuấn đã cho ta thấy ba thái độ của con người đối với cái đẹp. thứ nhất là thái độ phá phách. điều đó thể hiện ở những người lính mà nhà văn miêu tả ngắn gọn ở phần đầu với thái độ hách dịch, coi thường cấp trên và bạn tù. họ là những tia chớp tàn bạo chỉ biết đánh nhau ở đó, trong nhà tù từ lâu đã nhiễm thói đầu trâu mặt ngựa. Ngoài ra, qua mệnh lệnh của quan đại thần ở hưng sơn, đốc đường đại diện cho chính quyền phong kiến ​​bảo thủ, trì trệ, tìm cách tiêu diệt hiền tài nhằm bảo toàn ngai vàng độc ác, tàn ác của nhân dân.

Thái độ thứ hai là yêu cái đẹp và coi trọng người tài. thể hiện qua tấm lòng và hành động của viên quản ngục và nhà thơ. họ yêu thích thời cấp 3 qua những lời đồn đại, họ luôn mong muốn được gặp những người tài giỏi, thậm chí là liều mạng để thực hiện ước nguyện cao cả là xin chữ của mình. họ than thở rằng một người tài giỏi như anh ta lẽ ra phải bị thanh gươm hủy diệt. cái đẹp được mọi người đánh giá cao, nhưng biết đâu đẹp đẽ quý giá cũng đáng trân trọng vì nó làm cho con người đẹp hơn, phẩm chất cao hơn, thơm hơn cho tấm lòng trong sáng và thuần khiết.

Thái độ thứ ba là sự cao thượng, hào hiệp của những người chính trực và cao thượng, những nghệ sĩ tài hoa xuất thân từ trường phổ thông. điều đó thể hiện qua tính cách và hành động của anh ta được tác giả khắc họa. cao cao là con người đặc sắc, đặc sắc trong các tác phẩm của Nguyễn tuấn, để lại cho tác giả niềm kính trọng và nỗi xót xa, tiếc nuối cho một con người tài hoa, bạc mệnh mà gặp lại. Đó không phải là thời điểm thích hợp, đúng điểm đến. giáo dục đại học ngày nay rất nhiều, nhưng nhiều người đang dần bị vùi lấp bởi sức mạnh và quyền lực của đồng tiền. Theo thông tin từ bộ giáo dục ngày 17/7/2018 tại hà giang, sau khi thanh tra kiểm tra công tác bằng cấp, 114 thí sinh bị hạ bằng cấp do điểm thi đã công bố gian lận, tăng quá nhiều so với điểm thi. khả năng thực tế. vấn nạn chảy máu chất xám, mua điểm, mua công chức, bán chức … đã khiến không ít người tài giỏi thực sự bị đánh đập dã man. đó là nỗi đau lớn của ngành giáo dục cả nước và nhân dân Việt Nam. tài năng ở vị trí huấn luyện viên đẳng cấp, nhưng lại bị cướp đi một cách trắng trợn cơ hội cống hiến cho đất Việt.

thông qua các tác phẩm tác giả có thể bày tỏ suy nghĩ của mình về nghệ thuật và phẩm giá con người. nhân cách cao đẹp là sự tổng hòa của tài và trí, cái đẹp luôn phải gắn với cái thiện không thể tách rời, cái đẹp tự nó là đạo đức. cái đẹp không chỉ được tạo ra ở nơi thanh tao, trong sạch, mà ngay cả trong môi trường xấu xa, gian ác nó vẫn luôn tồn tại nhưng không chết, trái lại càng ngày càng tỏa sáng. chỉ có vẻ đẹp mới có thể chạm vào tâm hồn con người để khiến họ trở nên tốt đẹp hơn trên thế giới.

Sự tinh tế nghệ thuật của

nguyenobedece đối lập với lối viết hiện thực và lãng mạn đan xen, ngòi bút sắc sảo điêu luyện đã miêu tả người và cảnh một cách chi tiết và tỉ mỉ, để lại ấn tượng sâu sắc. Nguyễn tuấn hẳn là một người yêu quý, tôn trọng tài năng và sắc đẹp mới viết nên câu chuyện “Chữ người tử tù” với sự hóa thân thành hai con người có nhân cách cao đẹp như Huấn Cao và viên quan. quản giáo rất tốt.

phân tích lời nói của các tù nhân bị kết án tử hình – mẫu 3

nguyễn tuấn được coi là “nhà văn lớn, người nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp”, ông có một vị trí và ý nghĩa quan trọng trong nền văn học Việt Nam. trước cách mạng ông trốn chạy thực tại tìm về một thời oanh liệt, tập truyện là tuyển tập tiêu biểu nhất cho phong cách của ông trước cách mạng. trong đó chúng ta không thể không nhắc đến chữ tử tù đối với chữ hiếu truyền thống.

chữ tử tù được in trong một cuốn sách vang bóng một thời xuất bản năm 1940, khi tác phẩm xuất hiện trên tạp chí tao đàn, dòng cuối cùng được đặt tên, sau đó đổi thành chữ “tử tù” để in thành sách. . tác phẩm đã truyền tải trọn vẹn tinh thần của tác giả, cũng như giá trị nhân văn của tác phẩm. “chữ” là hiện thân của cái đẹp, là tài năng tạo nên cái đẹp, cần được tôn vinh, ca ngợi. “Chữ người tử tù” là đại diện cho cái xấu, cái ác, cần phải loại bỏ khỏi xã hội. ngay từ tiêu đề đã có những mâu thuẫn gợi mở tình huống truyện khó hiểu, khơi dậy trí tò mò của người đọc. từ đó làm nổi bật chủ đề tư tưởng của tác phẩm: tôn vinh cái đẹp và tài năng, khẳng định sự bất tử của cái đẹp trong cuộc sống.

Xem thêm: List Bảng Màu FF 2021 ❤️ Cách Viết Chữ Màu Trong Free Fire

tác phẩm có một tình huống gặp gỡ rất độc đáo và lạ lùng, họ diễn ra trong hoàn cảnh ngục tù, những ngày cuối cùng của một tử tù được đào tạo bài bản, một con người có chí và có tài nhưng không thể vượt qua thời gian. địa vị xã hội của hai nhân vật cũng có nhiều mặt đối lập. đào tạo những nghĩa sĩ, những kẻ muốn lật đổ trật tự xã hội đương thời. còn quản giáo là quản giáo tỉnh, đại diện cho trật tự xã hội và pháp luật hiện hành. nhưng về mặt nghệ thuật, vị trí của chúng hoàn toàn đảo ngược: chủ nhân là một nhà thư pháp tài ba, người sáng tạo ra cái đẹp, còn thần vệ là người yêu quý và trân trọng cái đẹp, người sáng tạo ra cái đẹp. là mối quan hệ mật thiết với nhau. với tình huống truyện độc đáo, anh đã giúp câu chuyện diễn biến một cách logic và hợp lý đưa nó lên cao trào. từ đó giúp bộc lộ tính cách nhân vật và làm nổi bật chủ đề của truyện: sự bất tử của cái đẹp, sự chiến thắng của cái đẹp. sức mạnh gợi cảm của vẻ đẹp.

nổi bật trong vở kịch là huấn luyện viên cao, người có tài viết chữ đẹp nổi tiếng khắp nơi: “ai ở tỉnh ta vẫn khen tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp” mà tiếng tăm của ông khiến ai ai cũng biết. tài năng của ông còn gắn liền với lòng mong mỏi và sự kính trọng của mọi người. có được những con chữ cao cao là niềm mong ước của mọi người, được treo chữ của ông tại nhà là một niềm vui và vinh dự lớn. tài năng luyện cao không chỉ dừng lại ở mức độ bình thường mà đã đạt đến mức độ phi thường và siêu phàm.

Không chỉ tài năng, vẻ đẹp của huấn luyện viên cao còn là vẻ đẹp của sự trong sáng: “vốn dĩ đoản mệnh, ngoại trừ tri kỷ thì ít khi mở lời”. “khoảnh” ở đây có thể hiểu là sự kiêu ngạo về tài năng sáng tác, bởi ông ý thức được giá trị của tài năng, luôn trân trọng từng con chữ mình viết ra. Mỗi chữ anh viết ra đều như một món quà mà thượng đế ban tặng cho chính mình, vậy nên anh chỉ có thể dùng những lời đó để trao gửi đến trái tim người đời. trong cuộc đời mình, bà không bao giờ buông lời quyền uy cho bất cứ ai: “Tôi không bao giờ sinh ra vàng bạc châu báu hay quyền lực buộc tôi phải viết một câu đối.” Đặc biệt, tấm lòng bao dung ấy còn được thể hiện qua việc anh đồng ý nhường lầu cho viên quản ngục: “Tôi cảm nhận được tấm lòng tài hoa có một không hai của anh. Suýt nữa thì mất một trái tim trên đời ”, vị huấn luyện viên trải lòng với những người coi trọng sắc đẹp và tài năng.

trong cao cao, chúng ta cũng có thể nhìn thấy ở anh vẻ đẹp của một người đàn ông có khí chất và khí chất hơn người. ông là người kiệm lời nhưng không theo đạo, dám cầm đầu đại loạn chống lại triều đình. khi bị bắt, hắn vẫn giữ tư thế kiêu hãnh, trước sự đe dọa của tên cai ngục dẫn giải, THA không thèm quan tâm, cúi gằm mặt, vẫn lạnh lùng đập mũi vào bệ đá … khi những người tù sĩ quan xuống buồng giam hỏi han ân cần, ân cần và khinh khỉnh: “anh hỏi tôi muốn gì, tôi chỉ muốn một điều, đó là anh đừng đặt chân đến đây”. Lúc nhận tin dữ (ngày mai anh ta sẽ lãnh án đâm), hãy bình tĩnh và mỉm cười.

Xem Thêm : Giáo án bài Cây tre Việt Nam (Thép Mới) (Tiết 1) | Giáo án Ngữ văn 6 chuẩn nhất, mới nhất

và cái đẹp nhất là cảnh văn, ba vẻ đẹp của nó hội tụ và tỏa sáng. trên tấm vải trắng vẫn còn nguyên vẹn chữ “vuông tươi” nói lên hoài bão và sự phấn đấu của một người đàn ông có bản lĩnh. anh ấy không chú ý đến mọi thứ xung quanh mình, anh ấy chỉ tập trung vào việc tạo ra những bài viết tuyệt vời. cùng viên quản ngục xin chữ, trường trung học cũng hiểu được tấm lòng của viên quản ngục, trong những giây phút cuối đời ông đã viết thư cho viên quản ngục, dành tặng tấm lòng tài hoa có một không hai trên đời.

Người quản giáo là một người có số phận bi thảm. anh vốn hiền lành, trọng người chính trực nhưng lại phải sống trong ngục tù, một môi trường chỉ toàn tàn ác và lừa lọc. nhân cách cao đẹp của ông đối lập với hoàn cảnh sống tù đày. anh ta nhận thức được bi kịch của mình, bi kịch của sự lạc lối, của một nghề nghiệp sai lầm. nhưng dẫu vậy, tâm hồn cao đẹp, tâm hồn nghệ sĩ vẫn được lưu giữ trong Quản ngục. anh ao ước có những câu nói từ thời cấp 3 để treo trong nhà, và sẽ thật tiếc nếu không được huấn luyện viên cho lời. nhưng kiếm được chữ của tử tù là điều vô cùng khó: bản thân là quản giáo, nếu có thái độ ngăn cản hoặc xin chữ của tử tù: luyện cao thì chắc chắn gặp tai họa. Thêm vào đó, “phong bì” vốn cao không phải dành cho tất cả mọi người. trong những ngày huấn luyện cuối cùng, quản giáo đã có những hành động bất thường, thờ ơ với tử tù. ngoài vẻ đẹp tâm hồn viên quản ngục được thể hiện rõ nét nhất trong đoạn văn. được anh kính trọng và ngưỡng mộ, chính vì vậy mà anh đã bất chấp tất cả để tổ chức một đêm xin thẻ chưa từng có. ba con người, ba nhân cách cao đẹp quây quần chứng kiến ​​những nét chữ dần xuất hiện…, người thủ môn khiêm tốn bỏ từng đồng để chấm giải ô chữ, với thái độ trân trọng, ngưỡng mộ cái đẹp. Trước sự khai thị của quan cao huấn, quản ngục khoanh tay cúi đầu lạy tên quản ngục “tên ngu dốt này lạy”.

Tác phẩm đã dựng nên một hoàn cảnh lịch sử vô cùng độc đáo. Với nghệ thuật tạo hình nhân vật độc đáo, mỗi nhân vật đều có vẻ đẹp riêng, vẻ đẹp tự nhiên, khí phách, trọng những người hiền tài. Đồng thời, vở kịch cũng thành công khi Nguyễn Tuân gợi được không khí cổ xưa mà nay chỉ còn ầm ầm. nhịp điệu của các cụm từ chậm rãi và có chủ đích, giúp khôi phục không khí cũ của tác phẩm. lối viết tương phản được áp dụng một cách khéo léo và khéo léo.

Qua truyện ngắn Chữ người tử tù, Nguyễn Tuân đã thể hiện niềm tin vào sự chiến thắng tất yếu của cái đẹp, cái trời trước cái ác, cái độc ác. đồng thời cũng thể hiện sự trân trọng những giá trị văn hóa truyền thống, từ đó thầm bày tỏ lòng yêu nước của mình. Với nghệ thuật xây dựng tình huống độc đáo, ngôn ngữ tài hoa đã góp phần tạo nên thành công cho tác phẩm.

phân tích các từ bị kết án tử hình – mẫu 4

nguyễn phục tùng cách mạng tháng tám với tư cách là một nhà văn mỹ học. ông say mê cái đẹp, ca tụng cái đẹp, tôn thờ cái đẹp. Theo anh, Mỹ là đỉnh cao của nhân cách con người. Anh ta tìm kiếm vẻ đẹp một cách dễ dàng. miêu tả vẻ đẹp bằng ngôn ngữ phong phú của riêng nó. Những nhân vật xuất hiện trong tác phẩm của Nguyễn Tuân phải là hiện thân của cái đẹp.

Họ là những người tài năng hoạt động trong những hoàn cảnh và môi trường đặc biệt và phi thường. đã phát hiện và miêu tả vẻ đẹp bên ngoài và bên trong của nhân vật. trong vẻ đẹp của mình, cô ấy bao gồm cả sự thật và lòng tốt. nó cũng kết hợp vẻ đẹp với lòng dũng cảm. Truyện ngắn “Lời Người Trên Hàng Tử” (1939) trích trong tập “Vang bóng một thời” là tác phẩm văn học tiêu biểu và hay nhất của Nguyễn Tuân. giá trị tư tưởng và nghệ thuật sử dụng của nguyễn tuấn chủ yếu được thể hiện ở đoạn văn miêu tả “cảnh tượng vô tiền khoáng hậu”, cảnh người tử tù cho chữ quản giáo.

vị Huấn cao trong truyện “Chữ người tử tù” là một nhà Nho tài giỏi của thời đại đã qua, nay chỉ còn “tiếng vang”. Nguyễn tuấn đã dựa trên nguyên mẫu của một nhà thơ, một nhà giáo, một thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa nông dân, một bậc cao nhân, một con người có tài năng và lòng dũng cảm phi thường để tạo nên nhân vật cao cả. họ, dạy là dạy). Trước khi trở thành một thủ lĩnh nông dân, ông cũng là một nhà giáo. Nguyễn Tuân đã dựa trên hai đặc điểm của cổ mẫu để xây dựng nhân vật Huấn cao. cao ba bao, nhà viết thư pháp nổi tiếng và ngôi chùa lừng lẫy. Bằng cách xây dựng nhân vật cao đẹp, Nguyễn Tuân đã thể hiện lí tưởng thẩm mĩ và hoàn thành tinh thần quật khởi của mình trước xã hội đen tối tàn bạo bấy giờ.

truyện có hai nhân vật chính, một là cao thủ có tài viết lời hay, nửa còn lại là quản ngục say mê chữ đẹp, quyết tâm tìm mọi cách “xin chữ” để treo cổ. ngôi nhà. ông già coi lời nói của mình như một báu vật.

Họ gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu của nhà tù. người có tài viết chữ đẹp lại là “giặc lớn” cầm đầu cuộc khởi nghĩa nông dân (triều đình gọi là giặc giã, giặc dốt) đang bị giam giữ chờ ngày xử tử. và người đàn ông yêu những lời hoa mỹ của ông. cao cao là một cai ngục đại diện cho trật tự xã hội đó. trên bình diện nghệ thuật họ là bạn tâm giao, trên bình diện xã hội họ thấy mình ở hai vị trí đối lập nhau. tình hình của lịch sử là đầy kịch tính. từ tình huống gay cấn đó, tính cách của hai nhân vật được bộc lộ và thể hiện sâu sắc chủ đề của câu chuyện.

huấn luyện viên cao lớn nói: “Tôi chưa bao giờ sinh con bởi vì vàng hoặc quyền lực buộc tôi phải viết một câu ghép.” giáo dục đại học coi thường tiền bạc và chức quyền, nhưng giáo dục đại học lại làm vui lòng quản giáo bởi vì con người sống ở nơi bùn lầy này, nơi mà con người chỉ biết sống bằng sự độc ác, bằng sự gian dối, có những người kính trọng người bằng của cải, đó là nói, bạn biết làm thế nào sống. đánh giá cao vẻ đẹp của câu nói “Tôi cảm thấy trái tim độc đáo và đa tài của bạn”. Tôi không bao giờ biết rằng một người đàn ông như ông giáo này lại có thể có những quyền lợi cao cả như vậy. “Thật không dễ dàng để quản ngục nhận được lời chuẩn bị cao. Anh ta bị nghi ngờ, bị đuổi việc. đặc trị để xin thư, nhưng lại bị trung học từ chối: “ngươi hỏi ta muốn thế nào? Tôi chỉ muốn một điều. Đó là nhà của anh, anh đừng có đặt chân đến đây “. Sau này, hiểu được nỗi lòng của viên quản ngục, anh ta đã nói một lời sâu sắc và cảm động:” Suýt chút nữa tôi đã phản bội một trái tim với thiên hạ “.

bất chấp quyền lực và tiền bạc, giáo dục đại học chỉ tôn trọng những trái tim biết làm đẹp, tài năng và những sở thích cao cả. những người này theo lời dạy cao mà vẫn giữ được “thiên lương”. anh ta khuyên quản ngục nên bỏ công việc bẩn thỉu của mình, “ở đây khó có đồ ăn ngon rồi đến làm hoen ố cả đời lương thiện của anh”.

đào tạo vẫn đẹp trong chùa. anh là một tử tù cận kề ngày lâm chung vẫn giữ được tư thế kiêu hãnh, thực sự là khí phách của một bậc anh hùng chỉ huy. “Đêm đó, khi trong sân đền tội tỉnh chỉ nghe tiếng mõm ở phía trên người lính gác, một cảnh tượng chưa từng có đã diễn ra trong một căn phòng chật hẹp, ẩm thấp, đầy mạng nhện và phân chuột, phân gián”. tác giả cố ý miêu tả bằng cách đối lập nhân vật cao quý của trường trung học với sự bẩn thỉu và bẩn thỉu của nhà tù, một mô hình thu nhỏ của xã hội lúc bấy giờ.

Người đẹp trung học rạng rỡ xuất hiện vào ban đêm để viết thư cho hiệu trưởng. chính trong tình tiết này, vẻ đẹp và lòng dũng cảm đã hòa hợp với nhau. dưới ánh sáng đỏ rực của ngọn đuốc bôi dầu, “một người tù già với còng và cùm chân, đang dập những nét chữ của mình trên tấm lụa trắng tinh trải trên tấm ván. khi phạm nhân viết xong một chữ, quản giáo nhanh chóng đưa tay xuống đặt những đồng tiền kẽm có đánh dấu ô chữ trên tấm lụa bóng. hình ảnh người bị kết án tử hình trở nên thật hào hùng. cai ngục và nhân viên lục sự trở nên nhỏ bé, thụ động và nghiêng về phía tử tù.

tại sao nguyễn tuấn lại nói đây là “cảnh tượng chưa từng có”?

cảnh này thực sự lạ, chưa từng có vì cách chơi chữ thanh tao với phần radio không diễn ra ở phòng làm việc, thư viện mà ở trong ngục tối chật chội, bẩn thỉu và hôi hám.

một cảnh tượng kỳ lạ chưa từng có là hình ảnh người tử tù nổi bật trong vẻ uy nghiêm lộng lẫy, trong khi viên quản ngục và viên lục sự, đại diện cho xã hội đương thời, đang run sợ.

Xem thêm: Viết đoạn văn ngắn về tình yêu đôi lứa, tình yêu tuổi học trò – Sáng tác trẻ

cho thấy trong ngục tù tăm tối, hiện thân của cái ác, cái tàn bạo, không phải cái xấu, cái ác đang thống trị mà chính là cái đẹp, lòng dũng cảm, cái thiện và cái cao cả. với cảnh từ này ngục tù tăm tối đã sụp đổ, vì không còn người tử tù, không có người giám hộ và không có thư từ, chỉ còn một nghệ sĩ tài hoa tạo nên cái đẹp trước con mắt ngưỡng mộ. với ánh sáng thuần khiết của vẻ đẹp, vẻ đẹp của ân sủng và khí chất thần thánh. cũng với cảnh này, người bị kết án tử hình đi vào cõi bất tử. sáng mai anh sẽ bị xử tử, nhưng bức thư vuông đẹp đẽ thể hiện hoài bão suốt đời trong lụa trắng của anh sẽ vẫn còn đó. và đặc biệt là lời khuyên của ông đối với viên quản giáo có thể được coi là minh chứng của ông cho đạo đức con người trong thời đại đầy biến động đó. Nguyễn Tuân quan niệm cái đẹp đi liền với cái thiện. người yêu cái đẹp trên hết phải là người của trời cho. vẻ đẹp của sự vâng lời nguyễn còn gắn liền với lòng dũng cảm. hóa thân vào cái đẹp là hình ảnh một người thầy cao đẹp với khí phách lừng lẫy, người dù đêm khuya cho chữ trong ngục tù.

Ngoài hình ảnh hùng vĩ của trường trung học, chúng ta còn thấy một trái tim trên thế giới. trong đêm chữ, hình ảnh người quản giáo cũng thật xúc động. đó là âm thanh trong trẻo xen vào giữa bản nhạc mà âm nhạc hỗn loạn. tư thế khom lưng, giọng nói nghèn nghẹn, nghiêng đầu và run run khi cầm lọ mực không phải là sự khuất phục hèn nhát mà là một thái độ chân thành khiến chúng ta đồng cảm với con người tội nghiệp này. .

<3 Lối viết sắc sảo, điêu luyện khi dựng người, dựng cảnh, từng chi tiết đều gợi cảm, ấn tượng. Ngôn ngữ Nguyễn biến hóa, sáng tạo, chuyển động, có nhịp điệu. một không khí trang nghiêm xưa cũ đầy xúc động, có phần bi thương trong đoạn văn.

“Chữ người tử tù” không còn là một “từ ngữ”, không chỉ hoa mỹ, mà “lời bài hát mới mẻ nói lên những hoài bão hoang dã của cuộc đời một con người”. đây là sự chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối. đó là chiến thắng của cái đẹp đẽ, cái cao cả, trước cái trần tục bẩn thỉu, cũng là chiến thắng của tinh thần bất khuất trước thái độ khuất phục nô lệ. Sự hòa quyện giữa vẻ đẹp và lòng dũng cảm trong hình tượng nhân vật trung học là đỉnh cao của nhân cách theo lí tưởng thẩm mĩ của Nguyễn Tuân, theo triết lí “mĩ học” của Nguyễn Tuân.

phân tích lời nói của các tù nhân bị kết án tử hình – mẫu 5

Nguyễn tuấn là một nhà văn lớn của nền văn học hiện đại Việt Nam. nói đến nguyễn tuấn là nói đến một nghệ sĩ tài hoa. Mỗi chữ của nguyễn tuấn đều là một nét vẽ kỳ công như một nét khắc tinh xảo trên đá quý ngôn tình (xin cảm ơn). một trong những nét vẽ tuyệt vời là bài viết của một người tù về tử tù. mối liên hệ xuất hiện trong tác phẩm là hình ảnh nhân vật cao lớn và cảnh cho chữ, một cảnh tượng xưa nay chưa từng thấy.

Giáo sư là một nhân vật khá điển hình trong thể loại viết tình cảm. chúng ta đều biết rằng văn học lãng mạn thường đại diện cho những hình mẫu duy tâm. có nghĩa là các nhà văn thường để trí tưởng tượng chạy lung tung để tìm kiếm vẻ đẹp hoàn hảo nhất. do đó, nhân vật được viết theo kiểu lãng mạn có tầm vóc phi thường. nó là sự thể hiện những gì mà nhà văn mơ ước và mong muốn. đó là độ cao của nó. Từ đầu đến cuối, anh ấy là một người phi thường. từ tài năng đến khí phách, từ khí chất đến khí chất, hầu hết đều có tầm vóc phi thường. Có thể nói, học lên cao là ước mơ đầy tính nhân văn của cây bút Nguyễn Tuân.

Ông là một nghệ sĩ tài năng, phẩm chất đầu tiên của cao là tài năng. câu chuyện bắt đầu bằng cuộc đối thoại giữa hai viên quản ngục và một bài thơ. ở đây, tuy lời dạy của Cao xuất hiện một cách gián tiếp nhưng cũng đủ cho ta thấy ông nổi tiếng văn võ song toàn, tiếng tăm lừng lẫy khắp tỉnh. Tài năng nổi bật nhất ở nhân vật này là khả năng viết chữ đẹp. đó là nghệ thuật thư pháp, một nghệ thuật truyền thống và siêu phàm của dân tộc. trong sự phó thác, giao phó tất cả những khát vọng sâu xa của bạn. do đó, mỗi câu chữ là một tác phẩm nghệ thuật sâu sắc. vì vậy, mỗi con chữ là một tác phẩm nghệ thuật, là kết tinh của vẻ đẹp tâm hồn nhà văn. mỗi con chữ là hiện thân của khí chất, thiên lương và tài năng. nhân vật được đào tạo cao thể hiện một nhân cách được đào tạo cao. nó đáng quý không chỉ vì nó viết rất nhanh, rất đẹp, rất đẹp, rất vuông vắn, mà hơn hết vì chúng là những dòng chữ thể hiện khát vọng của một đời người. do đó, có được lời của huấn luyện viên hàng đầu đã trở thành mong muốn lớn nhất và thiêng liêng nhất của thị trưởng. Để có được trình độ huấn luyện cao, người cai ngục sẵn sàng thay đổi mọi thứ, kể cả hy sinh quyền lợi và mạng sống của mình. nhưng cao cao không chỉ là một người tài năng, hơn thế nữa, anh ta còn có một trái tim, đó là một trái tim biết quý trọng phẩm giá con người.

một nhà văn nước ngoài đã nói về một sự thật sâu sắc. trái tim bạn đập, thiên tài ở đó. cho nên cái gốc của tài là ở tâm, cái gốc của tài là ở tâm. tấm lòng kính trời là gốc của phẩm chất đạo đức cao đẹp. trong mắt trung học, quản ngục chỉ là một người bình thường không làm việc xấu. bởi vì giáo viên trung học lộ ra vẻ khinh thường không che giấu, cho đến khi hắn nhận ra ngục giam thanh âm trong trẻo chen vào giữa bản nhạc mà hỗn độn hỗn loạn, hắn mới hối hận. Với tất cả sự xúc động, huấn luyện viên cao kều nói: Tôi cảm nhận được trái tim đa tài và độc đáo của các bạn… Tôi gần như đã giúp được một trái tim trên thế giới. cụm từ đó đã tiết lộ cho chúng ta thấy rằng phương châm của một nhân cách là xứng đáng với trái tim.

Cảm hứng lãng mạn luôn thúc đẩy các nghệ sĩ khắc họa hình ảnh một cách hoàn hảo, thậm chí đến mức phi thường. thầy tế lễ thượng phẩm cũng vậy. Nguyễn Tuân đã làm cho hình tượng này trở nên siêu phàm bằng cách làm nổi bật một khí phách siêu việt. căm ghét xã hội thối nát, ông lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống lại triều đình, sự nghiệp không thành, bị kết án tử hình. nhưng tù đày, gông cùm và cái chết không thể làm anh choáng ngợp. anh luôn ở những nơi mà tự do của anh đã bị lấy đi. đối với trường trung học, tất cả sự trói buộc, tra tấn và tù đày đều vô nghĩa. và khi người cai ngục hỏi anh ta muốn giúp gì, anh ta chế nhạo rằng … những lời nói của anh ta có thể là để trả thù. nhưng một khi đã nói ra, thì không sợ hãi, không bao giờ chịu khuất phục trước cường quyền và bạo lực. nó có thể được rèn luyện để hiên ngang trong suốt chiều dài lịch sử như một khí phách bất khuất, một uy nghiêm bất khuất.

Những phẩm chất tuyệt vời ấy của Huấn Cao đã tỏa sáng trong cảnh cuối cùng mà Nguyễn Tuân gọi là cảnh tượng vô tiền khoáng hậu: cảnh cho chữ. cảnh từ là một biểu hiện sống động và rực rỡ của tài năng, thiên tài và khí phách của trường trung học.

Nếu chúng ta muốn hiểu giá trị sâu sắc của cảnh cho từ đó, chúng ta không thể ngừng nói về quá trình dẫn đến cảnh cho từ đó. những người tinh ý sẽ dễ dàng nhận thấy câu chuyện có hai phần rõ rệt: phần đầu giới thiệu các nhân vật và lèo lái câu chuyện để chuẩn bị cho phần sau. phần cuối thể hiện khung cảnh của văn bản. không có phần thứ hai, phần thứ nhất chỉ là tạp nham, thiếu sức sống. nên phần hai tuy ngắn nhưng nó là kết tinh của cả câu chuyện. và lông vũ nguyễn tuấn tập trung nhiều nhất ở phần này. toàn bộ câu chuyện xoay quanh một tình huống cụ thể. đó là một cuộc gặp gỡ rất khó xử của cha tuyên úy và giám đốc nhà tù: nơi gặp gỡ là nhà tù, thời gian là những ngày cuối cùng trước khi rời tòa án trung học. những điều này làm cho tình hình trở nên khó khăn, bức xúc, khó xử lý. nhưng trớ trêu nhất vẫn là thân phận của hai nhân vật, về phương diện xã hội, họ là kẻ thù không đội trời chung. một bên là quân phản loạn dám nổi dậy chống lại chế độ hiện tại, và một bên là quan chức đại diện cho chế độ đó. nhưng về phương diện nghệ thuật, họ là hai người biết nhau: một người có tài viết chữ đẹp và một người rất ngưỡng mộ tài năng ấy. Sự mâu thuẫn này đã khiến viên quản ngục đứng trước một sự lựa chọn nghiệt ngã: hoặc làm quan thì phải chà đạp lên người tri kỷ, hoặc muốn tri kỷ thì phải phản bội nghĩa vụ làm quan Thượng thư. quản ngục sẽ hành động như thế nào? anh ấy hành động như thế nào thì tư duy của vở kịch sẽ nghiêng theo hướng đó.

Với tương quan như vậy, quan hệ giữa họ thoạt đầu rất căng thẳng. Mong muốn lớn nhất của quản giáo là nhận được lời nói của anh ta, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của anh ta. Huấn Cao tuy có tài viết chữ nhưng ông chỉ dành chữ cho những người mà ông coi là bạn tâm giao. do đó, để có lời nói sẵn sàng cao, quản giáo trại giam phải được anh ta công nhận là bạn tâm giao trong vòng vài ngày tới. điều đó một lần nữa dường như không thể đạt được. trong mắt cao trung, hiệu trưởng chỉ là một người nhỏ mọn, giữa bọn họ có vực sâu thăm thẳm. trên thực tế, quản ngục cũng có lợi thế trong việc đối xử với những người tù chung thân. người có nhiều quyền lực và tiền bạc. nhưng giáo dục đại học không phải là kẻ nhỏ mọn như vậy, quyền lực không thể bắt hắn phải cho lời nói, tiền bạc cũng không mua được lời nói của hắn. May mắn thay, viên quản ngục có một trái tim trong sáng, một trái tim nhân hậu. và trái tim này đã khiến huấn luyện viên cảm động. cái chạm cao này là nguồn cảnh cho từ này.

vì vậy việc học chữ không giống như việc trả một món nợ tầm thường, không giống như một người đàn ông sắp bị xử tử trao tài sản cuối cùng của mình cho người còn sống, cũng không phải là cơ hội cuối cùng tại một buổi biểu diễn tài năng được đào tạo bài bản, về bản chất, cho lời nói là cảm xúc của trái tim trước trái tim.

Xem Thêm : Nghị luận uống nước nhớ nguồn – loigiaihay.com

và cảnh cho chữ được nguyễn tuân là cảnh tượng chưa từng có. bởi trước hết, lẽ ra sự việc phải diễn ra ở một nơi sang trọng, tươm tất nhưng lại diễn ra trong một phòng giam chật chội, hôi hám và bẩn thỉu. và người ban cho vẻ đẹp đáng lẽ phải có trong thế giới tự do ở đây là một người đàn ông bị kết án sắp bị hành quyết. Đặc biệt, một cuộc đổi ngôi chưa từng có đã diễn ra tại đây. kẻ nắm quyền thì bị tước hết quyền bính, phải nhún nhường trước linh cữu, kẻ tưởng như mất hết quyền sống lại là thầy cao tay trở nên quyền thế khi cẩn thận tô đậm bức thư và cho bọn cai ngục những lời dặn dò. và viên cai ngục phủ phục như một người khôn ngoan: người đàn ông si mê này cầu xin sự tôn trọng của anh ta. cảnh trữ tình khẳng định sự chiến thắng của cái đẹp, cái thiện trước cái xấu, cái ác. Trong căn gác tháp ẩm thấp ấy, ánh sáng của ngọn đuốc đã xua đi bóng tối, mùi lọ mực xua đi mùi phân chuột, phân gián, màu trắng của tấm lụa trắng xóa đi sự u ám của nhà tù. lúc này cái đẹp đang lên ngôi, cái đẹp đang lên ngôi, đánh bại hoàn toàn cái ác. trong những con người như vậy bây giờ chỉ có sự tôn trọng và tôn kính cái đẹp. và thần đèn của trường trung học đang tỏa sáng, soi đường cho người quản giáo, một người đàn ông lạc lõng và ương ngạnh.

ở đây tác giả cũng cho rằng cái đẹp có thể tồn tại ở bất cứ đâu và bất cứ lúc nào, đánh bại mọi cái xấu, cái ác. và cái đẹp có thể cứu rỗi tâm hồn con người, giúp con người hiểu nhau hơn, xích lại gần nhau hơn. vẻ đẹp sẽ không bị mất đi ngay cả khi bị nghiền nát. đó là giá trị nhân văn của công việc.

Với nghệ thuật vẽ mây, uốn trăng, nghệ thuật đối lập, nguyễn tuấn đã làm nổi bật hình tượng cao cả và khẳng định sự chiến thắng của cái đẹp. Đồng thời, nhà văn còn sử dụng hệ thống ngôn ngữ cổ: phân biệt tài sắc, phú quý, tôn nghiêm và mong muốn đưa không khí, nhịp điệu của thời phong kiến ​​xa xưa vào truyện, giúp nhà văn tái hiện lại lịch sử một thời. vinh quang.

phân tích lời nói của các tù nhân bị kết án tử hình – mẫu 6

Đi sâu vào văn học Việt Nam, chúng ta không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp hiện hữu khắp nơi, ghi dấu trên từng trang văn: “hiển hiện khắp vũ trụ” (thach lam). đến với tác phẩm của Nguyễn tuấn – “một người dành cả cuộc đời để tìm kiếm cái đẹp và chân lý”, chúng ta tìm thấy một cuộc gặp gỡ, một cuộc hội ngộ của những cái đẹp trong một hoàn cảnh đen tối và tàn khốc. Đó là cuộc gặp gỡ của những nhân cách cao đẹp, những con người biết sáng tạo và trân trọng cái đẹp trong cuộc sống.

Có người đã nói rằng: “cái đẹp chiêm nghiệm là nét nổi bật trong sáng tác của Nguyễn tuấn”. Quả thực, cái đẹp như một chất xúc tác kỳ diệu và khi bước vào trang viết của Nguyễn Tuân, nó tự bộc lộ và tỏa sáng một cách kỳ lạ. từ “quản ngục” là cuộc gặp gỡ mỹ miều của viên quản giáo và viên quản ngục, cuộc gặp gỡ bất thường của hai con người khác thường giữa chốn ngục tù. Vì say mê và cảm phục, viên quản ngục, kẻ có quyền thế trong ngục đã âm thầm đối xử đặc biệt với người tử tù nổi tiếng với tài năng và khí phách phi thường. đó cũng là một cuộc gặp gỡ đặc biệt, một cuộc gặp gỡ chưa từng có của một tù nhân hình sự với đại diện của pháp luật và chính quyền. nhưng trong lĩnh vực làm đẹp, họ là những cá tính giống hệt nhau, những người biết cách làm nảy nở và nuôi dưỡng vẻ đẹp trong cuộc sống. xét cho cùng, “chữ người tử tù” là tập hợp những nhân cách cao quý bị giam cầm bởi bạo lực và hoàn cảnh, những người là hiện thân của cái đẹp trên cuộc đời này!

người đã hình thành và sinh ra cái đẹp trong chữ “tù” không ai khác chính là huấn luyện viên cao – “một người tỉnh lẻ”, “viết chữ rất nhanh và đẹp” và “có nếu bạn gác máy chữ “thiên sư”, trên đời có một kho báu ”. giọng ca thơm của người nghệ sĩ đã được ca tụng qua sự khao khát và ngưỡng mộ của người quản giáo. ca ngợi tài năng của huấn luyện viên cao, coi lời nói của ông là công lao vô giá, Nguyễn tuấn đã thể hiện tình yêu cái đẹp và sự trân trọng văn hóa truyền thống của dân tộc, như cụ Nguyễn Đăng Mạnh đã nhận xét: Nguyễn tuấn là một trí thức giàu lòng yêu nước và tinh thần dân tộc. lòng yêu nước của họ mang một màu sắc riêng: gắn liền với các giá trị văn hóa truyền thống dân tộc. nhưng ai đó đã nói rằng “đào tạo là sự nổi loạn của vẻ đẹp”. quả không phải là xấu bởi vì cao không chỉ bộc lộ vẻ đẹp của thiên lương mà còn làm tỏa sáng vẻ đẹp rạng ngời của một dũng sĩ. Trong hoàn cảnh bị quản chế nhưng tính khí của hắn vẫn chưa nguội, hắn dám chống lại triều đình phong kiến, tỏ ra khinh thường, bất chấp vai trò hợm hĩnh của cai ngục, thái độ ngạo mạn, coi thường cách đối xử của quản ngục. nó giống như một thách thức đối với quyền lực bạo lực. khi viên quản ngục hỏi huấn luyện viên, “nếu anh cần bất cứ điều gì khác, hãy cho tôi biết.” Tôi sẽ cố gắng cung cấp ”. huấn luyện viên trả lời: “Bạn hỏi tôi muốn gì? Tôi chỉ muốn một điều. Đó là nhà của ngươi, đừng có bước chân vào đây “. phong thái cho thấy trong bất cứ hoàn cảnh nào chàng vẫn hoàn toàn tự tại. Sự lịch thiệp và nhã nhặn của viên quản ngục càng làm nổi bật thêm tầm vóc vĩ đại và vẻ đẹp kiêu kì của cỗ xe. ba người bạn thân, nhưng khi biết được tâm tư, tấm lòng của quản giáo, thầy giáo vùng cao đột ngột thay đổi: “Không biết, một người như quản giáo này lại có những sở thích cao cả như vậy. suýt nữa, tôi đã đánh mất một trái tim trên thế giới ”. sự dạy dỗ cao đã thu phục và bền vững ánh sáng của trời và ơn chữ nghĩa là hành động “trao trả một tấm lòng ở thế gian”, hành động cho đi một tấm lòng ở thế gian. sự dạy dỗ cao nhất là sự hiện diện của vẻ đẹp toàn vẹn, “sự tươi sáng của trái tim” xuyên suốt “lời của kẻ bị kết án tử hình”. Lấy nguyên mẫu là chiếc cao ba lá, nhưng dưới ngòi bút của Nguyễn tuấn tuấn, nó đã trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp thiêng liêng, tao nhã của văn hóa truyền thống, kết tinh tinh hoa dân tộc. Tôi yêu, khen ngợi và tiếc nuối những người như ông. huân và nguyễn tuấn, người gián tiếp bày tỏ tấm lòng của mình với những giá trị cổ kính, đồng thời thể hiện quan niệm thẩm mỹ tiến bộ: cái đẹp, cái thiện luôn đồng hành và làm nên nhân cách con người. Có người nói: “Nguyễn Tuân bước vào nghề văn để chơi với thiên hạ”. đâu đó trong bóng dáng của người tử tù, ta còn thấy một cái “ngông” kinh điển và kế thừa truyền thống tài hoa của thế hệ đi trước, một cái ngông luôn muốn phản ứng với hiện thực xã hội đương thời, một cái ngông chỉ xuất hiện trong những trang văn của nguyễn tuấn.

Đằng sau tài năng trung học, nhân vật viên quản ngục hiện lên như hiện thân của lòng say mê, quý trọng cái đẹp. nó như một phép màu đã biến viên quản ngục thành “một âm thanh trong trẻo xen giữa một bản nhạc mà hỗn độn, hỗn loạn”. Mong ước cả đời của viên quản ngục, không gì khác, là có những bức thư của thầy giáo để treo tại nhà riêng của mình. khát vọng ấy bỗng chốc biến người quản ngục xinh đẹp thành một nghệ sĩ chân chính, say mê và hướng tới cái đẹp như lời của ralph waldo emerson: “Tình yêu cái đẹp là lẽ thường tình. tạo nên vẻ đẹp nghệ thuật. nhưng biết trân trọng cái đẹp mới là người nghệ sĩ chân chính. ”Quản ngục đã dành cho chàng sự đối xử đặc biệt, luôn cung kính, nhã nhặn trước thái độ ngạo mạn của chủ, và kính cẩn nhận lời khuyên của chàng. Đó là điều mở đường cho chàng quản ngục hướng tới cái đẹp. tư thế khom lưng, thái độ và những hành động có vẻ ủy mị khi nghe lời khuyên của Cao cao đã làm sáng lên vẻ đẹp nhân cách của vị quan, làm cho nhân vật đáng quý, đáng trân trọng, đặc biệt, anh cũng kính cẩn cúi đầu tiếp thu lời dặn dò của Huấn Cao. cúi đầu nhưng không làm cho mình kém cỏi, ngược lại còn khiến anh trở nên cao cả hơn bao giờ hết.Nguyễn Đăng manh đã từng nói: “có những cung làm cho người ta thấp hèn, có những cung làm cho người ta trở nên hèn hạ. nhưng cũng có những chiếc cà vạt khiến người ta cao hơn, to hơn, quyền lực hơn, sang trọng hơn. đó là lòng thành kính trước cái tài, cái đẹp ”. và vòm thần hộ mệnh cũng đẹp như vòm cao ba bảo ngày xưa: “tiên sinh bái hoa mai” (cả đời sinh ra để cúi đầu trước hoa mai). Nếu như trường THPT là nơi nhà văn gửi gắm những quan niệm thẩm mỹ tiên tiến thì viên quản ngục là nơi nhà văn gửi gắm những quan niệm sống sâu sắc: mỗi con người luôn khao khát cái đẹp. do đó, người ta phải biết nhìn sâu vào tâm hồn con người để nắm bắt ánh sáng của trời. và hơn hết, cái đẹp “có sức lan tỏa khắp vũ trụ”, nó tồn tại ngay cả trong cái ác để đẩy lùi bóng tối, hướng con người đến cuộc sống tốt đẹp hơn.

Cảnh đẹp nhất trong “Chữ người tử tù” là cảnh cho chữ, một cảnh tượng xưa nay chưa từng có, nhất là trong khung cảnh nhà tù, nơi “con người sống độc ác, lừa dối”. , mỹ nhân vẫn là bẩm sinh không biết xấu hổ. chúng tôi ngạc nhiên khi thấy “một tù nhân bị còng cổ, chân bị xiềng xích, giẫm đạp với nét chữ của mình trên tấm lụa trắng tinh trải trên bảng.” bóng tối của nhà tù thực dân bị ánh sáng của tài hoa, thiên tài đẩy lùi, nhường chỗ cho cái đẹp ra đời. cái đẹp đã trở thành tác nhân đánh đổ ý thức xã hội, nó được sinh ra ở vùng đất chết, từ bàn tay của người tù sắp chết, nhưng nó vẫn bộc lộ một cách rực rỡ và có sức lay động mạnh mẽ. Lời khuyên của viên quản ngục với những người bị kết án tử hình đã thể hiện một quan niệm sâu sắc về nghệ thuật: cái đẹp không bao giờ cùng tồn tại với cái xấu, mãi mãi. Đó cũng là niềm tin sắt đá của Nguyên khi tuân theo sức mạnh của cái đẹp, cái đẹp sẽ cứu thế giới này!

Xem thêm: Kể về một chuyến du lịch đáng nhớ của em (11 mẫu) – Tập làm văn lớp 4

vu ngoc phan cho biet: “Đọc văn nguyễn tuấn mỹ luôn thấy có một hứng thú đặc biệt: chiều sâu của suy nghĩ, sự thấm thía của những quan sát, cách viết hoàn toàn Việt Nam.” thực tế, sự quan tâm đặc biệt đó không chỉ toát ra từ tác phẩm mà còn từ loại hình nghệ thuật độc đáo. sử dụng phong cách tương phản để tạo ra sự tương phản giữa sáng và tối, làm nổi bật vẻ đẹp ưu thế trong cuộc sống. có người nói rằng “ngôn ngữ của nguyenobedece tuôn trào như muốn cạnh tranh với hóa học”. nhà văn với lối viết “đặc việt” (vu ngo) đã khéo léo sử dụng từ Hán Việt tạo nên màu sắc cổ kính, xứng tầm cho tác phẩm, để “Chữ người tử tù” đã trở thành một trong những “nén tâm hương cầu nét đẹp văn hóa truyền thống của việt nam “(văn tam). câu chuyện như một thước phim quay chậm, người đọc có cảm giác như ánh sáng được hồi sinh, tỏa sáng và bao trùm bóng tối. và chữ viết xuất hiện “giống như một nét vẽ tuyệt vời, được chạm khắc tinh xảo vào mặt như đá quý của các từ.”

“Chỉ những ai đọc văn nguyễn tuấn mỹ mới thấy thú vị, vì văn nguyễn tuấn kiệt không phải là loại văn chương dành cho người lười thưởng thức” (vu ngọc phân). do đó, khi đến được với chữ tử tù, hãy từ từ đón nhận ánh sáng của cái đẹp để thanh lọc tâm hồn, thấu hiểu và cảm nhận… ”chữ tử tù không chỉ“ vang lên một thời ”mà còn in bóng mãi mãi.

phân tích các bức thư tử hình – mẫu 7

Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nho học, Nguyễn Tuân cả đời đi tìm cái đẹp hướng tới chân – thiện – mỹ. Không thể phủ nhận những đóng góp to lớn của ông cho nền văn học Việt Nam hiện đại. Tác phẩm “Chữ người tử tù” trích trong tuyển tập “vang bóng một thời” là một thiên truyện độc đáo đánh dấu tài năng nghệ thuật của Huấn Cao trước cách mạng tháng Tám và được coi là một tác phẩm gần như đã đạt đến độ hoàn thiện.

ở cuối vở kịch, cảnh văn là cảnh tác giả tập trung miêu tả và nhấn mạnh vẻ đẹp của người anh hùng nghĩa sĩ, qua đó tác giả muốn khẳng định chiến công của người nghĩa sĩ. được cho là cảnh đắt nhất từ ​​trước đến nay.

Chúng ta có thể thấy, từ xa xưa, chơi chữ đã là thú vui tao nhã, cao quý của những bậc văn nhân, liệt sĩ, … những câu đối, châm ngôn sống, những bài thơ nổi tiếng, những nhà thư pháp uyển chuyển viết trên giấy giúp thư thái tâm hồn con người. lối chơi chữ cố gắng thể hiện vẻ đẹp, tài năng và trí thông minh của con người. chúng ta thường sẽ bắt gặp những cảnh cho chữ diễn ra ở những nơi trang trọng, có đủ trăng hoa để khơi gợi cảm xúc, từ đó có được một bài văn uyển chuyển, bao hàm cả linh hồn của chính nó. nhưng với sự sáng tạo của nguyễn tuấn thì chữ cảnh là một thể hiện rất lạ, vượt ra khỏi chuẩn mực xã hội xưa và cho đến nay ta vẫn gọi là “cảnh vô tiền khoáng hậu”. nhưng chính chi tiết lạ này đã nâng tầm giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm, từ đó tạo nên sức hấp dẫn, lôi cuốn cho người đọc.

Không gian và thời gian trong khung cảnh văn bản được tác giả miêu tả rất sinh động và chân thực. vào một đêm yên tĩnh, khi bóng tối đã bao trùm và thống trị nơi này. cộng với tiếng đập phá, nhà tù như chật chội, tù túng, ẩm thấp, mệt mỏi và những tiếng thở dài bất lực trước xã hội đương thời. một nghệ sĩ tài hoa, uyên bác nay bị giam cầm trong ngục tù tăm tối, nhưng ở nơi cực thấp và tăm tối ấy, một cảnh tượng làm rung động trái tim của những con người chân chính tài hoa.

một không gian tối tăm không thể nhìn thấy mặt trời dù là ngày hay đêm, trong khung cảnh như vậy có ba người đang “chăm chú trên một tấm vải trắng chưa chạm tới”. lúc này căn phòng tràn ngập “khói như ngọn lửa đốt nhà”, “ngọn đuốc châm dầu đỏ rực”, họ tập trung với niềm vui tràn trề để tạo nên một tác phẩm hoàn mỹ. đối lập với vị thế giữa ông giáo vùng cao – người đưa thư và người nhận thư – quản ngục, tác giả đã khắc họa rõ nét, sinh động từng hành động, cử chỉ, thái độ của hai nhân vật này. Chỉ qua một chi tiết nhỏ này, tác giả đã bộc lộ hết những phẩm chất tốt đẹp của con người trong bóng tối.

có lẽ vì quá đẹp mà cảnh vật xung quanh bỗng như chậm lại, khiến lòng người loạn nhịp, như có gì đó ngột ngạt, không ai nói với nhau một lời, nhưng vẫn đủ để cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn về. cái rương. của mỗi con người yêu vẻ đẹp của nơi giam hãm này. Với chúng ta thì có vẻ xa lạ, là quản ngục “quyền cao chức trọng” nhưng lại cúi đầu trước quản ngục, thực ra quản ngục lại cúi đầu trước vẻ đẹp tài hoa và người tử tù có tấm lòng bao dung trong cuộc sống. Khi làm xong việc cuối cùng, Cao cao buồn bã thở dài, ông khuyên quản ngục nên đổi nghề, chuyển nơi ở để ông được trong sạch, tỉnh ngộ và cứu lấy linh hồn của tên quản ngục đang bị giáng chức. Lúng túng, anh sa chân vào chốn bẩn thỉu của xã hội. Trước lời căn dặn đó, người quản giáo cảm thấy xúc động, cảm kích và kính trọng người thầy, những giọt nước mắt lăn dài trên má là những giọt nước mắt thể hiện sự thương tiếc cho số phận của người anh hùng nghĩa sĩ.

qua cảnh xúc động, tác giả nguyễn tuấn đã ngầm khẳng định vị trí của cái đẹp, ở mọi nơi, kể cả nơi tăm tối nhất, cái đẹp vẫn tồn tại, thậm chí tồn tại, không chỉ. nó như một sức mạnh vô hình chỉ lối dẫn đường cho những con người tốt có tấm lòng nhân hậu đang chìm trong bóng tối và tội ác hoành hành trở về con đường chân chính, cao đẹp. người đọc có thể cảm nhận được tác giả là người giàu kiến ​​thức, có trí tưởng tượng phong phú và độc đáo. chính vì vậy mà tác giả có thể vẽ nên một bức tranh với hai gam màu sáng tối tương phản, một bên là màu của cảnh ngục tù tăm tối, một bên là ánh sáng chói lọi của vẻ đẹp hoàn mỹ. .

Kết tinh của tài năng, óc sáng tạo và tư duy độc đáo, Nguyễn tuấn đã biến sân khấu ngôn từ thành một sân khấu chưa từng có. tác phẩm đã nói lên nỗi niềm của tác giả và người đọc đối với số phận của những con người yêu cái đẹp, luôn tìm kiếm chân – thiện – mỹ. ở giữa, tác giả đã khéo léo bày tỏ nỗi lòng của mình một cách kín đáo, xót xa cho số phận của một người anh hùng nhân hậu, chính trực và nhân cách cao cả.

phân tích lời người tử tù – bản mẫu 8

Trong các sáng tác của nguyễn tuấn, nhân vật thường được miêu tả và được xem như một nghệ sĩ. và tác phẩm “chữ người tử tù” cũng được xây dựng với sự ghi nhận như vậy. Hơn nữa, nhà văn đã khéo léo tạo ra một tình huống truyện độc đáo. là cảnh của từ trong tù, phần độc đáo nhất của câu chuyện “chưa từng thấy” này.

văn bản được đặt ở cuối vở kịch, khi tình huống được đưa lên cao trào vì viên cai ngục bất ngờ nhận được một công văn về việc hành quyết những kẻ nổi loạn, bao gồm cả việc huấn luyện cao độ. vì vậy, cảnh cho chữ mang ý nghĩa cởi trói, giải tỏa nỗi lo lắng, chờ đợi cho người đọc, từ đó toát lên những giá trị to lớn của tác phẩm.

Sau khi nhận được công văn, Giám thị trại giam đã thổ lộ tâm tư tình cảm của mình với nhà thơ. Nghe xong câu chuyện, nhà thơ chạy xuống buồng giam trên để kể cho anh nghe nỗi niềm của viên quản ngục. và đêm nay, trong một căn phòng chật chội, tối tăm với ánh sáng đỏ rực của ngọn đuốc bôi dầu, “một buổi biểu diễn không giống ai” đang diễn ra. Thông thường, để sáng tạo nghệ thuật, người ta thường tìm đến những nơi có không gian đẹp, thoáng mát và tĩnh lặng. nhưng trong một không gian đầy tăm tối, sự bẩn thỉu của nhà tù, việc sáng tạo nghệ thuật vẫn diễn ra. thời tiết ở đây cũng gợi cho ta liên tưởng đến tình cảnh của những kẻ bị xử tội. đây có lẽ là đêm cuối cùng của người tử tù, người cho và cũng là giờ cuối cùng của thời cấp ba. và trong hoàn cảnh đó, “một người tù bị còng cổ, chân bị xiềng xích” vẫn tiếp tục chậm rãi, bình thản “dập chữ trên tấm lụa trắng tinh”. trong khi đó, quản giáo và nhà thơ di chuyển với má lúm đồng tiền, ở đây dường như trật tự xã hội đang đảo lộn. lẽ ra giám đốc nhà tù phải khuyến khích và cảnh báo các tù nhân. nhưng trong cảnh này, quản giáo lại trở thành người vừa dạy vừa làm đẹp.

Thực ra, đó là cuộc gặp gỡ vô tiền khoáng hậu giữa ông giáo trung học có tài viết chữ đẹp nhanh và viên quản ngục, lại là nhà thơ thích chơi chữ. họ gặp nhau trong những hoàn cảnh rất đặc biệt: một bên là kẻ phản bội nhận án tử hình (được đào tạo chuyên sâu), mặt khác là các nhân viên thực thi pháp luật. trên bình diện xã hội, họ ở hai phía đối lập nhau, nhưng về phương diện nghệ thuật, họ là người bạn tâm giao của nhau. nên thật buồn vui lẫn lộn vì đây là lần đầu tiên nhưng cũng là lần cuối cùng mà ba người này gặp nhau. Ngoài ra, họ gặp được con người thật của họ, những mong muốn thực sự của họ. trong đoạn văn, nhà văn đã sử dụng sự tương phản giữa sáng và tối để làm cho câu chuyện cũng chuyển động theo sự chuyển động của sáng tối. sự hỗn loạn, hỗn loạn của ngục tù với sự tinh khiết của nền lụa trắng và phông chữ tuyệt đẹp. nhà văn đã làm nổi bật hình tượng cao đẹp, nhấn mạnh sự chiến thắng của ánh sáng trước bóng tối, cái đẹp trước cái ác và cái thiện trước cái ác. ngay lúc đó, từ một mối quan hệ đối lập kì lạ: ngọn lửa công lí bùng cháy trong ngục tù tăm tối, cái đẹp được tạo dựng giữa nơi hôi hám, bẩn thỉu… ở đây, Nguyễn tuấn đã làm nổi bật chủ đề của tác phẩm: cái đẹp bại trận. cái ác, trời chiến thắng cái ác. đó là một vinh dự tuyệt vời cho vẻ đẹp và lòng tốt.

Sau khi dứt lời, cao thủ khuyên quản ngục nên rời khỏi nhà tù bẩn thỉu: “đổi chỗ ở” để tiếp tục thực hiện khát vọng cao đẹp của mình. muốn chơi chữ thì phải giữ cái lương trên trời. trong một môi trường xấu xa, cái đẹp khó có thể bền vững. cái đẹp có thể đến từ nơi tăm tối, dơ bẩn, từ môi trường xấu xa (vì chữ trong tù) nhưng không thể chung sống với cái ác. Nguyễn Tuân đã đề cập đến việc chơi chữ là một nghệ thuật không chỉ đòi hỏi sự cảm nhận bằng thị giác mà còn cả sự cảm nhận tâm hồn. người thưởng thức, nhưng không nhiều người nhìn thấy và ngửi thấy con mực. biết tìm ở mực trong chữ mùi vị của thien lượng. gốc của từ là tốt và chơi chữ là biểu hiện của lối sống có văn hóa.

Trước lời khuyên của người bị kết án tử hình, viên quản giáo cảm thấy thôi thúc phải “cúi đầu trước quản ngục, chắp tay và nói một câu mà nước mắt lưng tròng: Thằng ngu dốt này lạy ông”. Bằng nghị lực của một nhân cách cao đẹp và tài năng xuất chúng, người tử tù đã dẫn dắt viên quản ngục đến với cuộc sống tốt đẹp. và trên con đường chết, gieo mầm sự sống cho những ai đã lạc lối. trong cảnh ngục tù tăm tối, hình ảnh người thầy giáo vùng cao bỗng trở nên thanh cao, vượt lên trên những dung tục của thế giới xung quanh. đồng thời thể hiện niềm tin vững chắc của con người: trong bất kỳ hoàn cảnh nào, con người luôn hướng đến chân – thiện – mỹ.

có ý kiến ​​cho rằng: nguyễn tuấn là một nhà văn đam mỹ, nghĩa là cái khiến ông quan tâm chỉ là cái đẹp và nghệ thuật. nhưng qua câu chuyện “lời người tử tù”, nhất là lời cảnh tỉnh, ta thấy nhận xét trên là hời hợt, thiếu chính xác. Đúng là trong câu chuyện này, nguyễn tuấn ca ngợi cái đẹp, nhưng cái đẹp luôn gắn liền với lòng nhân ái và phẩm giá con người. quan điểm này đã bác bỏ những định kiến ​​về nghệ thuật trước cách mạng, Nguyễn tuấn là một nhà văn có tư tưởng thẩm mỹ, theo quan điểm nghệ thuật vì nghệ thuật. Ngoài ra, truyện còn hát lên rằng viên quản ngục và nhà thơ là những con người dù sống trong hoàn cảnh nghiệt ngã, độc ác nhưng vẫn là những “tiếng lòng trong sáng”, biết hướng về điều thiện. qua đó cũng thể hiện lòng yêu nước, căm thù bọn thống trị đương thời và thái độ trân trọng những người có “lương trời” trên nền tảng đạo lý truyền thống của nhà văn.

“Chữ người tử tù” là một khúc ca bi tráng, bất hủ về thiên lương, về tài năng và nhân cách cao đẹp của con người. Hành động theo những lời lẽ cao đẹp, những dòng cuối cùng của cuộc đời một con người là định mệnh để truyền lại tài năng trong sáng cho những người khôn ngoan, hôm nay và trong tương lai. nếu không có sự truyền tải này, vẻ đẹp sẽ bị mất. đó cũng là tấm lòng muốn lưu giữ vẻ đẹp của cuộc sống.

Với tiết tấu chậm, văn bản giàu hình ảnh gợi nhớ đến một bộ phim quay chậm. từng hình ảnh, từng chuyển động dần hiện ra dưới ngòi bút điện ảnh của Nguyễn tuấn: căn phòng chật hẹp, tối tăm … hình ảnh một con người “ba đầu trên tấm lụa trắng tinh”, hình ảnh người tù còng cổ, chân bị xiềng xích. , và đang viết thư. trình tự miêu tả cũng bộc lộ rõ ​​tư tưởng: từ bóng tối đến ánh sáng, từ bẩn thỉu đến đẹp đẽ. ngôn ngữ và hình ảnh cổ kính cũng tạo nên không khí cho tác phẩm. ngôn ngữ dùng nhiều từ Hán Việt để miêu tả đối tượng là cách chơi chữ. tác giả đã “phục chế” cổ trang bằng những kỹ xảo hiện đại như viết hiện thực, phân tích tâm lý nhân vật (văn học cổ đại nhìn chung không miêu tả hiện thực hay phân tích tâm lý nhân vật)

Chữ cảnh trong “Chữ người tử tù” đã kết tinh tài năng, óc sáng tạo và tư duy độc đáo của Nguyễn Tuân. tác phẩm đã bày tỏ lòng ngưỡng mộ, tiếc thương đối với những con người có tài năng, đức độ và nhân cách cao đẹp. đan xen vào đó, tác giả cũng kín đáo bộc lộ nỗi đau chung cho sự tàn phá cái đẹp chân chính, chân chính. tác phẩm mang tiếng nói nhân văn: dù cuộc đời tăm tối nhưng vẫn có những tấm lòng tỏa sáng.

trên đây là tuyển tập những bài văn mẫu tác phẩm Chữ người tử tù – nguyen tun do dean2020.edu.vn đã tổng hợp và chia sẻ đến các bạn. Hi vọng các em sẽ chọn được cho mình một bài văn thích hợp để phân tích tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân. chúc may mắn với việc học của bạn!

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn hóa

Related Articles

Back to top button