Vẻ Đẹp Dòng Sông Hương Khi Rời Thành Phố Huế – Nét Duyên Thầm Kín Đáo

Huế mộng mơ – vùng đất của những giá trị văn hóa lịch sử lâu đời, nơi lưu giữ nét đẹp cổ kính, trầm mặc của một thời phong kiến vàng son. Đến với Huế, ta không chỉ đắm chìm trong không gian trầm mặc, cổ kính của những lăng tẩm, đền đài mà còn say lòng trước vẻ đẹp dịu dàng, nên thơ của dòng sông Hương hiền hòa. Dưới ngòi bút tài hoa của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường, đoạn trích “Sông Hương rời khỏi kinh thành ra đi” trong tác phẩm “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” đã khắc họa thành công vẻ đẹp rất đỗi trữ tình, thơ mộng của sông Hương khi rời xa kinh thành, để lại trong lòng người đọc những dư vị khó quên.

Sông Hương – Nét Duyên Thầm Của Người Tài Nữ

Nếu như khi chảy giữa lòng thành phố Huế, sông Hương mang vẻ đẹp êm đềm, dịu dàng như một “bản trường ca của rừng già” thì khi rời xa kinh thành, sông Hương lại mang một nét đẹp rất khác, vừa e ấp, dịu dàng như người con gái tuổi thanh xuân.

Tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường đã rất tinh tế khi sử dụng biện pháp nghệ thuật nhân hóa để khắc họa vẻ đẹp của sông Hương. Dòng sông như hóa thân thành một “người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya”, mang trong mình giai điệu trầm lắng, sâu lắng của dòng chảy thời gian. Hình ảnh ấy khiến ta liên tưởng đến những câu hò, điệu lý ngọt ngào của người con gái Huế, vừa e ấp, dịu dàng, vừa sâu lắng, da diết.

Dòng Chảy Lưu Luyến Chứa Chan Tình Ý

Rời xa kinh thành, sông Hương như vẫn còn lưu luyến điều gì đó chưa nói. Dòng sông “đột ngột đổi dòng, rẽ ngoặt sang hướng đông tây để gặp lại thành phố lần cuối”, như một lời chào tạm biệt đầy lưu luyến.

Tác giả đã rất tài tình khi so sánh dòng chảy của sông Hương với nàng Thúy Kiều trong “Truyện Kiều” của Nguyễn Du. Cũng giống như Thúy Kiều quay đầu nhìn lại Kim Trọng để nói lời thề nguyền, sông Hương cũng ngoảnh đầu nhìn lại thành phố Huế như muốn gửi gắm lời thề thủy chung son sắt. Phải chăng, đó là lời thề của dòng sông với mảnh đất cố đô, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn và gắn bó với dòng sông từ bao đời nay?

Giáo sư Trần Hữu Tá từng nhận định: “Hoàng Phủ Ngọc Tường nhìn sông Hương bằng con mắt của một nhà địa lý, một nhà văn hóa, một nhà thơ, một người con của xứ sở.” Quả thực, bằng sự am hiểu sâu sắc về văn hóa, lịch sử và con người Huế, tác giả đã khắc họa thành công vẻ đẹp vừa nên thơ, trữ tình vừa ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa của dòng sông Hương.

Tấm Lòng Người Dân Xứ Huế

Vẻ đẹp của sông Hương không chỉ là vẻ đẹp của tự nhiên mà còn là vẻ đẹp của tâm hồn con người xứ Huế. Dòng sông như người bạn tri kỷ, chứng kiến bao đổi thay của lịch sử, chứng kiến những thăng trầm của mảnh đất cố đô.

Hình ảnh dòng sông Hương “chung tình” với mảnh đất Huế cũng là hình ảnh biểu trưng cho tấm lòng của người dân nơi đây. Dù trải qua bao biến cố, thăng trầm, người dân Huế vẫn luôn giữ được nét đẹp văn hóa truyền thống, một lòng hướng về cội nguồn, thủy chung với mảnh đất quê hương.

Kết Luận

Với lối viết tài hoa, kết hợp nhuần nhuyễn giữa ngôn ngữ miêu tả và biện pháp tu từ, tác giả Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khắc họa thành công vẻ đẹp vừa thơ mộng, trữ tình vừa ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa của dòng sông Hương khi rời xa kinh thành. Đoạn trích đã để lại trong lòng người đọc những dư âm khó quên về một dòng sông đẹp như thơ, đẹp như một bức tranh thủy mặc, in đậm dấu ấn trong lòng những ai từng một lần đặt chân đến mảnh đất cố đô.

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn/