Gió lạnh đầu mùa | Truyện ngắn Thạch Lam | Thạch Lam | SachHayOnline.com

Tác phẩm gió lạnh đầu mùa của thạch lam

Video Tác phẩm gió lạnh đầu mùa của thạch lam

câu chuyện về đá xanh

Sáng nay, mùa đông đến bất chợt, không báo trước. hôm qua trời vẫn còn nắng gắt, cái nắng cuối tháng mười làm nứt nẻ cánh đồng phơi những chiếc lá rụng. Sơn và em gái đang chơi đá gà ngoài đồng vẫn thấy nóng và mồ hôi nhễ nhại.

nhưng sau một đêm mưa, trời đột ngột chuyển sang gió bắc, rồi cái lạnh ập đến khiến người ta ngỡ mình đang ở giữa mùa đông lạnh giá. Con trai tung chăn dậy, nhưng anh không ra khỏi giường sớm như mọi khi, anh vẫn ngồi thọc tay vào túi, bên cạnh là đứa bé vẫn đang ôm tay anh ngủ ngon lành. mẹ con trai đã dậy và đang bật bếp nấu chè. Sơn thấy mọi người đều đã mặc áo khoác mùa đông.

Nhìn ra ngoài hiên, bức tranh thấy đất trắng và khô, luôn có gió nổi lên từng lớp bụi nhỏ, lá khô xào xạc. bầu trời không một gợn mây, trắng xóa. những bông lan trông như đang ở trong một cái chậu, những chiếc lá rung rinh và có vẻ sắc bén vì lạnh.

con trai cũng cảm thấy lạnh, anh vội lấy chăn trùm lên đầu và gọi cô. Mẹ của con trai nghe thấy, bà đặt tách trà xuống và nói với Lan:

– Tôi vào phòng lấy một giỏ quần áo, mẹ mặc quần áo cho tôi, đi thôi.

sau đó quay lại nói với paint:

– Tôi đến đây và ngồi sưởi ấm. các bước thông minh để đưa trẻ vào giấc ngủ.

con trai kéo chăn lên đắp cho cô và ngồi xếp bằng bên khay nước. con trai mẹ rót một chén, con lấy chén trà nóng lên mặt, má cho ấm rồi úp mặt vào miệng chén để hơi nước bốc lên. bà cụ thường bảo tôi làm vậy để mắt tỉnh táo.

Bà vú già xốc chiếc áo bông rách nát, múc siêu nước bên dưới, vừa nói vừa thì thầm:

– thật lạnh! múc nước đóng băng bằng cả hai tay.

ngực đưa tay lên trên ngọn lửa. mẹ của cậu con trai hỏi:

– Đầu năm nay lạnh lắm phải không?

Bà vú già giả vờ nhớ và trả lời:

– không bằng năm cân lúa bên sông. kinh khủng, lạnh quá! khi tôi thức dậy vào buổi sáng, cô ấy đã đưa tôi đi chợ và liên tục run rẩy.

Sơn cũng nhớ rất rõ cái lạnh năm đó, giống như vừa rồi. sáng sớm hôm đó, mẹ của cậu con trai cũng ngồi uống trà như sáng nay, và cũng lấy một chiếc áo khoác mùa đông để mặc vào.

cô ấy bước ra khỏi phòng, ôm một giỏ quần áo vào đầu. bà mẹ sơn vẽ tắt đèn cầy lục lọi trong đống quần áo rét mướt. Son nhận ra những chiếc áo khoác cô đã mặc năm trước, một năm trước đó: một chiếc áo bơi màu nâu sẫm với một chiếc váy ngủ được may bằng chỉ đỏ. Chúng là những chiếc áo sơ mi được vén lên, cảm giác mát lạnh trên tay bạn. của quần áo, mùi ẩm mốc nhẹ của tấm vải xếp trong hộp lâu ngày gợi cho bức tranh những ngày đầu đông, cách đây rất lâu, khi bức tranh còn nhỏ.

Mẹ của cậu con trai giơ chiếc áo bông cũ kỹ nhưng lành lặn và nói:

– đây là sức hấp dẫn của bạn.

Xem thêm: Một số giải pháp xây dựng đạo đức lãnh đạo trong điều kiện hiện nay

Định mệnh là em gái của con trai, cô ấy mất năm bốn tuổi. Mẹ của paint nói rằng paint nhớ bạn, cảm động và yêu bạn rất nhiều. cái rương cũ là cái đã nuôi nấng cái duyên từ khi nó mới sinh ra, thò tay lật áo ra xem, loay hoay khâu:

– nếu tôi có thể sử dụng nó ngay bây giờ.

Mẹ im lặng và không nói bất cứ điều gì. nhưng đến lúc bảo nó mặc lại áo thì thấy mẹ nó hơi ứa nước mắt.

Con trai đã mặc xong áo ấm: một chiếc áo bông màu đỏ và một chiếc áo bơi, bên ngoài khoác một chiếc áo dài bằng vải sẫm màu. sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, quay đi quay lại ba bốn lần để mẹ nhìn thấy chiếc áo. Cuối cùng, mẹ tôi vuốt phẳng gấu áo, sau đó gỡ sơn và nói:

– được rồi, tôi sẽ chơi.

san xo rủ anh đi chợ chơi. những ngôi nhà sơn đứng quay lưng về phía chợ, cạnh dãy nhà mái tranh của những người dân nghèo mà anh biết rõ vì anh vẫn vay mượn của căn nhà sơn. con trai tôi biết bọn trẻ, những gia đình đó có lẽ đang đợi tôi ở cuối chợ để đánh chúng.

Xem Thêm : GIÁ TRỊ VÀ SỨC SỐNG 5 TÁC PHẨM TIÊU BIỂU CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH – Đảng Bộ Tỉnh Quảng Trị

không vào ngày của phiên, vì vậy thị trường trống rỗng. một số cửa hàng đầy gió, bụi bặm và rải rác những chiếc lá tuyết tùng rơi. gió thổi mạnh khiến lớp sơn lạnh buốt, cay xè mắt. nhưng đường chân trời rõ ràng hơn bình thường, các thị trấn ở xa được nhìn thấy rõ ràng như những thị trấn gần đó. Trái đất rút đi và mở ra những con đường nhỏ, vang vọng dưới tiếng vó ngựa của hai chị em.

ở cuối chợ, tôi thấy những đứa trẻ đang chơi. khi thấy các chị đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng họ vẫn đứng xa không dám nhảy. họ dường như biết số phận đáng thương của mình, mặc dù họ và em gái họ vẫn chơi với họ một cách thân mật, không kiêu ngạo và xa lánh như anh em họ của họ.

cậu bé hoa cúc, cậu bé hồi xuân, bé con, con sâu bọ cạp suýt mở mắt ra nhìn thấy quần áo mới tô vẽ. Ông Sơn lưu ý rằng họ không ăn mặc gì khác so với mọi khi, vẫn bộ quần áo màu nâu bạc như cũ đã bị rách và chắp vá nhiều chỗ. nhưng hôm nay môi cô tím tái, từ chỗ rách áo đến thâm đen lại. mỗi cơn gió đến, run rẩy, răng rắc.

thiếu niên đến nắm lấy áo sơ mi, chưa từng thấy áo sơ mi như thế này bao giờ. anh ấy sơn chiếc áo tối màu, anh ấy cho chúng tôi xem tất cả áo bơi và áo ngủ. một đứa trẻ lè lưỡi, nói:

– chiếc áo này rất gợi cảm khi mặc. Bạn nên mua một đồng bạc chứ không nên ít hơn.

người kia nói:

– Hôm trước cô giáo của tôi có một chiếc áo sơ mi như thế, sau đó cô ấy đã bán nó cho ông. đọc.

cây anh túc ngây thơ nhìn lên và xin sơn:

– bạn đã mua cái này ở Hà Nội chưa?

shan ưỡn ngực và trả lời:

– ở Hà Nội, không có gì ở đây. mẹ tôi thậm chí còn hứa sẽ mua cho tôi một chiếc áo len để lấy thêm tiền.

Em gái của Lan đột nhiên giơ tay chào một cô gái, cô ấy đang dựa vào quầy bar, gọi:

– tại sao bạn không đến đây, hiên? đến chơi với tôi.

Xem thêm: Tác phẩm gốc và tác phẩm phái sinh có mối liên hệ như thế nào?

khiêu dâm là cô gái bên cạnh, bạn với Lan và quyến rũ. Con trai thấy chị gái gọi lại không được, bước đến thì thấy chị ngồi co ro bên quầy rượu, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rách nát, lộ cả lưng và tay. Lan cũng đến hỏi:

– tại sao áo của bạn bị rách như vậy, bạn không mặc chiếc áo tốt của bạn ở đâu? cô gái nói:

– không có áo sơ mi, chỉ có cái này.

– tại sao bạn không cho tôi biết điều gì dành cho bạn?

Con trai bây giờ chợt nhớ ra rằng bà mẹ hiên nhà rất nghèo, chỉ mò cua bắt ốc, không có tiền mua quần áo cho con. người con trai xúc động, cũng giống như buổi sáng, anh nhớ người anh trai định mệnh của mình đang ngồi tán gẫu bên hiên nhà và chơi đùa trong vườn. một ý nghĩ tốt thoáng qua trong đầu anh, đến gần cô và thì thầm:

– hoặc chúng ta nên tặng anh ấy một chiếc áo bông cũ, chị ạ.

– vâng, đúng vậy. để tôi đi lấy nó.

Với sự hồn nhiên của tuổi trẻ, Ian háo hức chạy về nhà mua một chiếc áo phông. con trai vẫn im lặng và chờ đợi, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.

nhưng niềm vui vẽ tranh không kéo dài lâu. khi về nhà sau bữa tối, không thấy mẹ đâu, anh hỏi bà cụ:

– dì tôi đi đâu vậy?

– chị Lan và bạn chỉ ăn cơm trước. cô ấy cũng đi dự đám giỗ anh ấy và mãi đến trưa mới về.

sau đó bà lão nhìn vào khuôn mặt được sơn và hỏi:

– bạn có mang cho tôi một chiếc áo bông cũ không?

Xem Thêm : Những Điều Bạn Cần Biết Về Nghệ Thuật Hy Lạp Cổ Đại, C/ Mỹ Thuật Hy Lạp Cổ Đại :

con trai ngạc nhiên:

– đúng. nhưng làm sao bạn biết?

– con trai bà nói với tôi- bà là chị họ của con trai, bà vẫn hay nói xấu vú già nên bà rất ghét bà- bà còn nói mỗi lần bà kể về chuyện đó là bà lại bảo bà đánh cho tơi tả. .

người con trai lo lắng quá, sắp ăn thì đứng dậy cầm đũa, họ đi:

– vậy phải làm gì bây giờ, mở rương? dì, tôi biết anh ấy sẽ chết.

– ai bảo bạn dại dột đưa áo cho anh ấy? Bây giờ thì không sao nếu bạn đi và yêu cầu mái hiên quay lại.

Xem thêm: Chương 1 | Số đỏ | Vũ Trọng Phụng | SachHayOnline.com

con trai chạy ra chợ để tìm mái hiên, nhưng mẹ không có ở đó. về đến nhà thì không thấy ai, mẹ anh cũng không có ở nhà. hai chị em sợ hãi, ra đồng đi tìm nhưng không thấy. Đến buổi chiều, Pinta và em gái vẫn chưa đòi được chiếc áo. trách tôi:

– tại sao bạn lại nghĩ đến việc tặng anh ấy chiếc áo đó? Tôi sẽ mắng anh ta ngay bây giờ.

– ai bảo bạn đến bắt anh ta? Nếu bạn không đến tìm nó, tôi không biết.

chị lan dou êm dịu:

– chà, bây giờ tôi phải về nhà nhưng tôi không biết phải làm gì.

– nhưng tôi sợ.

lan thở dài, nắm chặt tay tôi, an ủi:

– Dù sao thì tôi cũng phải về nhà. có lẽ tôi sẽ không mắng bạn.

hai chị em lo lắng lẻn về nhà. Ở cửa, cậu con trai nghe thấy giọng nói của mẹ mình bên trong cùng với giọng nói của một người phụ nữ khác, nghe có vẻ quen thuộc với cậu. Ian bước vào với bàn tay được tô vẽ của mình và hai chị em ngạc nhiên khi thấy hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế trên sàn trước mặt cô, tay cầm một chiếc áo bông cũ.

Thấy hai con trở về, người mẹ nhìn lên và nghiêm túc nói:

– xem này, hai bạn đã trở lại. Vậy, đâu là chiếc áo bông mà tôi đã tự tặng?

con trai sợ hãi, lặng lẽ cúi đầu và trốn sau lưng cô. ông già cười và nói:

– Tôi lại nhìn thấy cháu nó với chiếc áo thun cotton, tôi hỏi ngay. Anh ấy bảo bạn vẽ nó. Tôi biết bạn đang đùa ở đây, vì vậy tôi phải nhanh chóng trả lại cho bạn. Được rồi, hãy để tôi về nhà.

mẹ hỏi:

– bạn không có áo sơ mi?

– Vì gia đình quá khốn khó nên tôi không thể tiết kiệm tiền để may quần áo cho con. vì vậy nó giống chiếc áo sơ mi của năm ngoái.

Mẹ vẽ một chiếc bát bằng đồng, lấy tiền và đưa cho chú:

– đây, tôi cho bạn mượn năm xu để mang về nhà và may quần áo cho con trai tôi.

<3

– Hai đứa con quý lắm, con có dám thoải mái lấy áo thun đưa cho người khác mà không sợ mẹ mắng không?

  • ← con đầu lòng
  • → kẻ thua cuộc

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn Học

Related Articles

Back to top button