Đói | Truyện ngắn Thạch Lam | Thạch Lam | SachHayOnline.com

Tác phẩm đói của thạch lam

câu chuyện về đá xanh

Một cơn gió thổi qua và đánh thức tôi. cô thấy cái lạnh mùa đông len qua lớp chăn mỏng và cô thấy anh mệt mỏi vì cả đêm cuộn mình trên sàn gỗ cứng.

sinh ra cuộn chăn ngồi dậy. sau đó, như mọi buổi sáng, một nỗi buồn nặng nề và chán nản ập đến áp bức tâm hồn.

Những thứ xung quanh tôi ẩn hiện trong bóng tối mịt mờ khiến tôi liên tưởng đến sự nghèo khó và khốn khó của họ. cái bàn nhỏ tồi tàn ở góc tường, chiếc chõng tre bị gãy mấy nan, ấm trà thiếu bông và vài cái chén vỡ, nước úa vàng … cuộc sống vẫn mang đậm phong cách xưa …

tất cả đồ đạc trong phòng chỉ có vậy. mà bấy lâu nay xung quanh tôi chỉ có những thứ rách rưới ấy, lâu lắm rồi tôi mới được đến căn phòng ẩm thấp và tối tăm này. những ngày đói rét không kể xiết. tiếng gió rít qua khe cửa vào ban đêm mà anh đã quen, thậm chí cả sự mệt mỏi vì đói, anh đã nhiều lần chịu đựng.

tiên sinh thở dài. anh nhớ lại ngày anh bị đuổi việc, giọng nói lạnh lùng và quyết đoán của sếp, vẻ mặt chán nản và thất vọng của những người anh em cùng cảnh ngộ với anh … từ lúc đó, bắt đầu thiếu thốn, của. đau khổ, cho đến bây giờ …

một tiếng guốc vào mùa hè khiến chàng sinh viên nhìn về phía cửa: vợ anh ta đang trở về. Anh vén tấm rèm đỏ treo trên cửa bước vào. anh thoáng thấy thân hình của vợ in rõ trên nền sáng, một thân hình gầy guộc, xộc xệch trong chiếc áo sơ mi mỏng manh nhã nhặn. cảnh đó khiến anh buồn …

vợ anh đi về phía giường, im lặng nhìn đứa con, không nói gì.

sinh nắm lấy tay cô và kéo cô về phía mình, trìu mến hỏi:

– bạn đi đâu sớm vậy?

– Tôi đã vay tiền của bà tôi khi xuống phố.

điều đó có thể không?

nhìn chồng, thở dài và lắc đầu:

– người cho chúng tôi vay bây giờ. anh ấy vẫn nhớ khi đó anh ấy đã từng nhờ tôi giúp đỡ.

sinh ra buồn bã, thất vọng nói:

– cuộc sống vẫn vậy, phải làm sao. nhưng bây giờ làm thế nào?

Anh nghĩ đến bát cơm trống trơn, trong túi không có một đồng xu nhỏ … Hai ngày trước, vợ chồng anh ăn bữa cơm cuối cùng, hai hôm trước cái đói khiến anh khổ sở …

– bằng cách nào?

vợ anh lặp lại câu hỏi, sau đó cúi mặt và khóc. một tình yêu tràn ngập trái tim anh như một làn sóng mạnh mẽ. Anh sinh ra đã nắm chặt tay vợ vào lòng, với tình cảm nồng nàn và nghiêm túc. anh chỉ muốn chết ngay lúc này để thoát khỏi cảnh nghèo khó, thật nặng trĩu trên vai …

buổi chiều đến với những cơn gió lạnh. sinh ra ngồi trên chiếc ghế ở mái hiên nhỏ trước cửa phòng, tựa vào ban công nhìn xuống nhà… nơi anh thuê là một căn nhà dài hẹp, chia thành nhiều phòng. mỗi phòng là một gia đình được bảo vệ, toàn những người nghèo đến buôn bán ở những nơi khác nhau.

đây là lúc họ kiếm cơm. khi thấy họ bận làm việc, anh lại nghĩ đến bếp nhà mình vẫn lạnh tanh, giờ anh lo lắng vì vợ anh đã đi từ sáng đến giờ, tại sao cô ấy vẫn chưa về, nhưng anh không biết cô ấy có mang theo không. bất cứ điều gì. một sự thất vọng như bao lần …

nghĩ đến, tái sinh mang theo một mối tình dài lâu, tình yêu của một người phụ nữ luôn quen với một cô gái điếm giàu có, nhưng nay lại phải khổ sở vì cô ta… hai bên gặp nhau trong một bữa tiệc rượu dưới quyền của cô ta. khu vực lân cận. . lúc đó anh vẫn là một người có công việc, là người có nhiều tiền. gặp nhau rồi yêu cũng không thể ngăn cản gia đình chấp nhận cô một lần nữa. Hai vợ chồng đã cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc và yêu thương, những tháng ngày để lại trong tâm trí anh một kỷ niệm êm đềm mà mỗi khi nghĩ lại anh không khỏi chạnh lòng. rồi nghèo đói, kéo theo khó khăn, khổ cực và những ngày đói rét.

Xem thêm: TOP 20 bài Phân tích Sóng hay, ấn tượng nhất

Tuy nhiên, sự đau khổ mà anh cảm thấy không khiến vợ yêu anh hơn. vẫn nồng nàn và yêu thương như xưa, tình yêu của đôi bên chỉ càng thêm cay đắng bởi sự thương hại dành cho nhau.

Hình ảnh một cơ thể yếu ớt và tả tơi in trên bầu trời ban mai lóe lên trước mắt anh. anh nhớ lại nỗi thất vọng vì không thể vay được tiền, đôi mắt buồn và đắm đuối của cô nhìn anh như thể là bao nhiêu âu yếm, bao hi sinh.

một cơn gió ập đến khiến tôi cảm thấy lạnh thấu xương. anh cảm thấy đói, một cơn đói lớn chưa từng thấy trong đời. cơn đói cồn cào như cồn cào ruột gan, khiến anh mệt mỏi, hoa cả mắt, trong mọi việc, anh như nhũn ra như run rẩy.

Khi đã đủ ăn, đủ mặc, anh chưa bao giờ để ý đến đói, không bao giờ nghĩ đến. đến bây giờ anh mới hiểu đói là gì. anh rùng mình trước cơn đói dữ dội của mình, anh cảm thấy nhu cầu của thể xác hơn tất cả các quy luật của tinh thần.

Mùi thức ăn chiên rán ngoài hiên đánh thức anh khiến anh vô cùng khó chịu. các học sinh cúi đầu trên ban công và nhìn xuống để thấy họ đang chuẩn bị bữa tối. thức ăn thì tầm thường, nhưng thật ngạc nhiên là cô ấy chưa bao giờ thèm những thứ như những thứ mà cô ấy thèm bây giờ. những miếng đậu vàng ruộm trong chảo mỡ cháy sém cạnh, miếng cá chiên bắt đầu quăn lại khiến bạn muốn run cả người …

Bạn chưa bao giờ thèm miếng ăn như bây giờ.

Trước đây, khi nghe chuyện người ta tranh nhau miếng ăn, tôi vẫn còn chế nhạo. anh ta coi thức ăn là thứ không đáng kể, chỉ cần sự thanh cao của tâm hồn. nhưng giờ đây, trong thời điểm đói khát này, anh ấy có thể thấy rõ nhu cầu ăn uống mạnh mẽ như thế nào.

Xem Thêm : Hai Tác Phẩm Chính Của Homer : Tiểu Sử, Sự Kiện, Ảnh Hưởng, Tác Phẩm

và anh, trước kia là giàu có, đi qua trong đám bình dân nghèo bẩn thỉu này, vẫn khinh thường họ và tự hỏi họ sống để làm gì, sống sao cho khổ, đói rét, không biết cuộc sống có ý nghĩa gì với họ, nhưng vẫn mê đắm. có đính kèm. bây giờ bạn muốn có một miếng ăn như họ để sống trong giá lạnh bây giờ …

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, anh xoay người, vợ anh mỉm cười, chìa ra trước mặt anh vài gói giấy bóng loáng, sạch sẽ gọn gàng, anh nhìn thoáng qua là nhận ra ngay là đồ ăn. ăn được, nhưng rất ngon, chỉ có ở các cửa hàng phương tây. mùi thịt ướp và mùi thịt nguội thoang thoảng được lọc qua. Cả bàn tay tôi rung lên khi tôi tháo những sợi dây buộc xung quanh nó. cậu bé vui vẻ hỏi:

– oái! Đây là đâu? bạn lấy đâu ra tiền để mua nó vào ngày mai?

ngày mai tôi nghe bạn hỏi:

– chỉ cần ăn nó! Ăn cho đến khi bạn đói, sau đó tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện. Cô ấy thật may mắn, nhưng cô ấy thật đức hạnh, anh à …

– đó là ai? nói cho tôi biết.

Mai âu yếm nhìn chồng:

– không, bạn có thể ăn ngay bây giờ. trong khi tôi ăn, tôi sẽ nói chuyện …

sau đó nhanh chóng đặt giấy gói lên bàn, mở giấy gói ra. Tôi thấy mấy miếng thịt ướp màu hồng, mỡ trắng trong như pha lê, vài miếng nạc dăm mịn, vài cái bánh xèo miền tây đỏ vàng …

mai vui vẻ nói:

– Vì vậy, tôi định liều ở nhà, nhưng thực sự không biết cầu cứu ai. bây giờ bạn không còn xa lạ với bạn bè: họ thấy mình nghèo thì giúp họ, vì đổi lại họ có thể trông đợi được gì. Chính vì vậy mà tôi lang thang trên phố, nghĩ rằng giây phút đó mình thân thiết lắm anh à, tôi chỉ muốn lặn xuống sông để được tự do … may mắn thay, ngay lúc đó, tôi đã gặp được người bà hiếu thảo của mình, một người quen từ. trước. . Bà nội nhìn thấy tôi, vội hỏi những câu như ai đã bắt được cháu …

nói nhanh và trôi chảy:

<3 và mai em đi thay cau nhé anh em. Không ngờ cô ấy lại yêu người đến thế …

chúc mừng sinh nhật:

– nếu không, hôm nay chúng ta sẽ phải chết đói. nhưng tại sao bạn lại mua thứ dã man này?

Xem thêm: Những tác phẩm sử thi hay nhất nên đọc

Mai nghiêng đầu và mỉm cười, hai má ửng đỏ và sợ tóc rối bù trên trán càng làm tăng thêm vẻ đẹp của cô.

Anh ấy thò tay vào túi, rút ​​ra một xấp hóa đơn, ném trước mặt con trai rồi nhanh chóng và vui vẻ bước vào nhà.

– đợi một chút, tôi đi lấy dao để cắt bánh.

quay lại và đột nhiên nhìn thấy một mảnh giấy gấp rơi xuống đất. tình cờ cúi xuống nhặt và mở ra đọc:

em gái tôi,

Đây, tôi sẽ cung cấp cho bạn số tiền mà tôi đã hứa với bạn. bạn muốn nhiều hơn, tôi sẽ đưa nó cho bạn, nhưng dù thế nào bạn cũng phải ở đó tối nay, tôi sẽ đợi bạn …

Mảnh giấy trong tay anh vô tình rơi xuống. một sức nặng lớn như đè lên tim khiến anh tắt thở. Dường như trong phút chốc, bao hy vọng hạnh phúc trong cuộc đời anh tan biến.

Tôi đã nghĩ rằng mình có thể chết ngay lúc đó. nỗi đau mà anh ấy cảm thấy rất xúc động và sâu sắc.

Tôi vẫn hy vọng rằng một điều gì đó không thực, một giấc mơ. không có nghi ngờ gì rằng số tiền là số tiền tương tự trong bức thư này. ai có thể cho vay? chàng sinh viên nhớ lại những ngày anh đòi tiền, những lần anh trở về thất vọng và buồn bã, những lời nghiêm túc và phẫn uất mà vợ anh nói với anh, về sự thờ ơ, vô cảm của những người anh quen biết. ai là người phụ nữ hiếu thảo! đó chỉ là một phát minh để che mắt họ.

sinh ra cảm thấy tức giận trong lòng; đôi môi tự nhiên hé ra khinh thường, cô run rẩy, khẽ thì thầm:

– tên khốn.

trái tim lạnh như kim. học sinh nắm lấy tay ghế, nhìn cuộn giấy bạc trên bàn, nhìn gói hàng đang mở dở và cúi xuống nhặt tờ giấy gấp.

im lặng trong giây lát. rồi anh nghe thấy tiếng rèm cửa bị gió vén lên, tiếng dép khẽ nhích lại gần anh… anh cố gắng cắn chặt môi để kìm nén cơn tức giận đang sôi trào trong lòng. anh nắm chặt tay hơn để không làm cả người run lên.

Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của anh, vợ anh ở ngay bên cạnh. mở giấy ra, dùng dao cắt bánh, sướng quá:

Xem Thêm : Phân tích bài thơ Quê hương của Tế Hanh – Trường THPT Thành Phố Sóc Trăng

– bạn nghĩ món bánh này có ngon không? Tôi đã mua nó trong một cửa hàng trống rỗng. thịt ướp này là ngon nhất, tôi trả năm xu, anh em. để tôi cắt nó cho bạn. Có vẻ như anh ấy đang rất đói. Tôi cũng vậy. chúng ta hãy ăn cho đến khi chúng ta no, chúng ta sẽ xem sau …

anh ấy cắt miếng thịt đã ướp, xếp vào đĩa và tiếp tục mỉm cười:

– này, bạn có đi ăn không? thật may mắn cho chúng tôi. Nếu hôm nay không được gặp người bà hiếu thảo, tôi không biết chúng tôi sẽ ra sao?

vỗ vai, lay chồng:

– bằng cách nào? nhịn ăn như hai ngày một lần, còn biết làm gì nữa, tôi sinh rồi! bạn nên cảm ơn anh ta. cô ấy là một người rất tốt, tốt bụng và giàu lòng nhân ái. Tôi vừa mở miệng hỏi, anh liền đưa cho tôi tổng cộng 15 đồng, anh ơi … hóa đơn anh còn chưa tính à? Tôi không nói dối bạn.

Cơn giận của cậu bé lên đến đỉnh điểm: cậu không thể kìm chế được nữa. cái tên bất hiếu khiến anh phẫn uất, vì anh biết vợ dối trá, gian xảo, như lẽ tự nhiên … đôi mắt trong veo và khuôn mặt hiền lành như thế không ngờ lại có thể ẩn hiện bóng tối như bây giờ …

cánh tay mạnh mẽ, ném vỏ như ai đó đang đẩy một con vật đáng sợ. Mai loạng choạng lùi lại sau khi ngã vào tường, mép khăn bị kéo, tóc xõa tung. Cô ngạc nhiên nhìn chồng:

Xem thêm: Tác phẩm Nâng cao đạo đức cách mạng, quét sạch chủ nghĩa cá nhân | Cổng Thông Tin Điện Tử Phú Thọ

– tuyệt vời! bạn khỏe không?

sinh cười, nghiến răng, một tiếng cười kinh khủng như tiếng cười của một kẻ điên:

– bằng cách nào? bạn lại hỏi tôi tại sao … à, đừng giả vờ, đừng nói dối …

sinh mở tay và chìa ra tờ giấy gấp nếp nhàu nhĩ:

– đây là loại giấy gì?

mai nhìn thấy hắn sắc mặt xám xịt, hai tay ôm đầu, thân thể run lên. giọng cậu học sinh ngày càng trở nên giễu cợt, mỉa mai và cay đắng:

– là người hiếu thảo và tốt bụng! ồ! con nào tốt bụng, con nào thương, con nào hiền … sao không nói, cô ấy hẹn tối nay sẽ quay lại.

mai cúi đầu và khóc. tiếng hét đó không làm giảm bớt cơn tức giận của anh ta, mà chỉ làm nó tăng thêm như lửa đổ thêm dầu. càng nói đến đây, tôi càng thấy lửa giận sục sôi, choáng váng trong lòng. ngày mai anh nấp vào tường sợ hãi, thổn thức, ngập ngừng, khẽ gọi:

– Tôi sinh ra … anh ấy …

sinh ra như thể bạn không nghe thấy giọng nói, hãy nói:

– sao em lại khóc … đi ngay, ra khỏi nhà này, anh không muốn nhìn mặt em một phút nào. bạn cầm lấy cái này …

sinh với tay lên và lấy hóa đơn trên bàn và ném cho ai đó vào ngày mai; tiền giấy vương vãi trên sàn. anh ta ném tất cả các gói thức ăn xuống sàn, các mẫu bánh, các mẩu thịt rơi tung tóe dưới bàn …

– không ai muốn ăn những thứ chết tiệt này!

sau đó mệt mỏi ngả người ra ghế, hai tay mập mạp ôm trán, mặc kệ ngày mai đang sợ hãi, vươn tay khẩn cầu van xin. rồi cô ấy nức nở khóc, lấy vạt áo che mặt rồi đi ra ngoài.

tư tưởng sinh ra; cơn giận đã tan biến, để lại một nỗi buồn và sự chán nản sâu sắc. Tôi thấy lòng mình lạnh toát, một cảm giác lạnh buốt như ruột gan thắt lại. nghĩ đến những tháng ngày nghèo khổ, đau khổ, những năm tháng sống trong cảnh nghèo khó, uất hận và xót xa cho số phận của mình. nhưng tại sao lại có một nỗi đau khác? tại sao ngày xưa em phải khổ với anh ấy như vậy, nay bán thân lấy mấy đồng bạc, sao mai lại làm khổ như vậy …

bao nỗi đau trong tim gây ra bao tiếng nức nở, nghẹn ngào. trái tim không đủ kìm nén nỗi đau, nó đã rơi xuống bàn.

một cơn gió thổi qua khiến anh rùng mình. bỗng cả người anh động đậy: anh vừa thoáng thấy cái mùi thơm béo ngậy của những miếng thịt béo ngậy còn bám trên tay.

cơn đói lại rống lên như xé gan, xé gan, dữ dội, tàn khốc thậm chí buồn bã. anh muốn kháng cự, anh muốn quên đi, nhưng anh không thể, cảm giác đói khát lan tỏa trong anh như một đợt thủy triều trên cát. Mỗi khi gió về, mỗi lần ngửi thấy mùi béo ngậy của thịt ướp, mùi thơm của bánh vàng ruộm, cánh mũi đứa trẻ tự nhiên mở ra, cô hít thật mạnh, mùi thơm ấy thấm vào tận ruột, gan, như thấm vào xương. .

sinh nhìn xuống gói thức ăn vương vãi dưới bàn, nhìn xung quanh, không còn thấy mai đứng đó nữa… giơ tay như do dự, sợ hãi mà gắp một miếng thịt hồng.

sinh ra đã ăn vội vàng, không thể nhai hoặc nuốt. anh ta gắp một miếng thịt trong tay, ngầy ngậy, không cần suy nghĩ, đưa luôn vào miệng …

Trong gói giấy, thức ăn đã không còn, chỉ còn lại những mảnh vụn nhỏ trên giấy thấm dầu mỡ. cảm thấy một cảm giác nóng ở bụng. anh ngả người ra sau và thở phào nhẹ nhõm. nhưng anh nhớ đến lá thư, mảnh giấy nhắn, tiếng nức nở của cô hầu gái ngồi co ro vào tường, những lời lẽ xúc phạm, mỉa mai, cay đắng. nhớ lại sự thất vọng, đau đớn của họ …

một sự chán nản vô cùng tràn ngập khắp người. Sinh ôm mặt vào lòng, cúi đầu khóc nức nở.

  • ← dưới bóng phong lan
  • → đứa trẻ

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn Học

Related Articles

Back to top button