Dì Hảo | Truyện ngắn Nam Cao | Nam Cao | SachHayOnline.com

Tác phẩm dì hảo

Video Tác phẩm dì hảo

câu chuyện của con người

Dì Hảo là con gái nuôi của bà tôi. cha ruột của anh đã mất cách đây đã lâu. mẹ ruột của dì tôi là bác vợ, một người phụ nữ bán bánh khoái nổi tiếng khắp làng vu đại. Tôi biết cô ấy vì khi còn nhỏ tôi rất thích ăn bánh rán. Có lẽ khi tôi sinh ra, ông trời đã định cho tôi một cuộc sống không giàu sang phú quý nên ông trời phú cho tôi cái thói ham ăn rẻ của người nghèo. với tôi, gia đình tôi không còn nghèo nữa. tuy nhiên, tôi cứ thấy rằng ăn cơm đỏ, phơi khô, với nước luộc, rau muống chấm tương, ngon hơn cơm tám với thịt đông; nhưng bánh xay được nấu chín kỹ hơn gấp ngàn lần so với bánh phở mềm nhưng có màu trắng nhạt. Mỗi sáng tôi lấy hai xu mẹ cho và theo các con đến cửa hàng. cửa hàng là một cái chợ nhỏ trong thị trấn của tôi, nó họp ngay trên phố, nó chỉ họp khoảng một giờ sáng rồi tan. Từ xa, tôi đã thấy những người phụ nữ áo dài trắng đang xúm xít bên mâm cỗ của chồng. bà thái không bán được. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã dừng dao, nhặt bốn chiếc bánh được gói cẩn thận trong lá chuối và nở một nụ cười. Không phải cô ấy thấy tôi dễ thương và hài hước. nhưng tôi không thể quên rằng tôi vẫn còn nợ bà tôi hàng chục chỉ bạc. cháu của một chủ nợ cũng đáng được kính trọng. Tôi đã cho hai xu và họ trả lại cho tôi bốn cái bánh [1]. anh ta bán đúng một trinh nữ, anh ta mua nhiều hay quá ít. bánh không to, so với bánh của người khác thì hơi đắt. nhưng ngon hơn. Bột được xay rất mịn, vôi rất tốt, mềm nhưng không hề nồng, xé nhỏ vừa ăn với cá bống kho tộ, để ráo nước đến khi quăn lại, chấm vào chút nước mắm cua thì tuyệt cú mèo! sau này, sóng gió cuộc đời xô đẩy tôi qua nhiều hoàn cảnh: vất vả nhưng cũng giàu có, có khi dư sức thưởng thức hết món ngon, nhưng chưa bao giờ tôi tìm được món nào khiến tôi không thể quên được hương vị thanh đạm mà vẫn đậm đà của món bánh. . ăn kèm với cá bớp với nước tương, giờ nghĩ lại vẫn chỉ muốn nuốt nước bọt.

Nếu bạn nghĩ đến bánh thầu dầu, bạn phải nghĩ đến vợ mình. chồng mất, để lại cho bà một trai một gái, đứa con gái lớn hơn anh ba bốn tuổi. được đưa bạn đi chơi để mẹ kiếm cơm. nhưng một hôm người vợ nhận thấy rằng đứa trẻ có thể đi chơi một mình; Ngoài ra, bạn có thể cùng chó đi chơi ngoài sân để trông nhà. con gái cô hóa ra là thừa. bạn cũng phải cho nó ăn, đi ở với người ta để kiếm cơm ăn áo mặc. không có gì ít miệng để ăn. phần cơm của anh ấy, hãy để anh ấy ăn thêm; bằng cách đó cô ấy có thể no hơn một chút. cô đã rất chú ý xem có nhà nào cần chăm sóc trẻ không. chẳng ai thèm hỏi han, nhưng một hôm cô lại nghĩ đến người chồng đã khuất của mình. chết tiệt! khi anh nằm đó, cô không còn một xu dính túi. anh ta chạy tới chạy lui, van xin hết người này đến người khác, chỉ để có thể vay được mấy chục lượng bạc. nếu không có mười lạng bạc, chỉ nộp lệ làng, may cho mỗi đứa một chiếc áo tang rồi cúng cho hàng xóm một miếng trầu, một bát nước thì không đủ. kết quả là anh chỉ dám mua một chiếc quan tài của cô với số tiền ít ỏi là ba đồng. suy nghĩ rõ ràng thân yêu! nó vừa loãng, vừa úa, chè mộng thối, giá chỉ có thể bóp đủ nát. cô ấy có bao nhiêu thiệt hại? Đã sáu năm rồi tôi không bấm đốt ngón tay. anh cũng phải cố gắng làm cho bát cơm, canh để thay chiếc áo mới, nhưng điều đó thật đáng tiếc. nhưng bây giờ thì sao?

Tôi đã mang nó cho bà tôi. Bà tôi, ngoan đạo như những người vừa được gặp chúa, thích nuôi dạy những đứa trẻ ngoại đạo, được rửa tội và sau đó được nhận làm con nuôi. đó cũng là một cách để các con trai của thần tăng lên về số lượng. người vợ sẵn sàng để con gái mình cải đạo.

Bà tôi còn tiết hạnh, lấy cớ đắt hàng để trả món nợ năm sáu đồng. nên người vợ chỉ được bảy lạng bạc mà còn nợ hơn mười đồng, kể từ đó bà cứ kêu cứu, dù biết bà tôi cũng chỉ van xin, van xin nhưng không trả. dù bà tôi có nổi giận cũng chỉ mắng và tát vài câu chứ không chửi bới hay đuổi đánh, đó là vì bà tôi là người cho vay nặng lãi.

Khi mua vui, người ta thường nói với chúng tôi rằng: Ngày xưa mất nhà còn phải trả một trăm lạng bạc. những con người làm việc chăm chỉ, sáng một nắng hai sương, quanh năm không được nghỉ ngơi nhưng chẳng bao giờ đủ tiền trả lãi. do đó, ở ngoài nhà một chút là trốn, nếu có áo đẹp hay ăn cơm, sợ người ta bắt gặp. Có lần, anh ta đo ni đóng giày ra mua cho mẹ tôi, khi bà mới ba tuổi, một nắm gạo nếp, cố giấu đi, nhưng luôn bị một chủ nợ tinh mắt nhìn ra, đó là mẹ. có danh tiếng là nghiêm ngặt. bà tôi liền quỳ xuống khóc lóc van xin. anh không nói, anh không nói, anh nắm một nắm gạo, anh nắm một nắm xôi, anh nhét vào nón và bước đi. Thật không may, người quét dọn ở chợ đã nhìn thấy điều đó, nghĩ rằng nó là bệnh lây lan và nói:

– có người nắm cơm. Còn những đồng tiền mà người ta mua cho người của mình thì có nên để lại cho họ không? người ta đang đói meo, kêu có bọt trào ra từ lỗ mũi, từ sáng đến giờ mà nó bắt được người thì chết. Bạn cũng có con và bạn đang nghĩ đến việc đó?

bà mẹ kia chế giễu, nhếch môi:

Xem thêm: Phân tích Chuyện người con gái Nam Xương (Nguyễn Dữ) – Trường THPT Thành Phố Sóc Trăng

– ai đã đặt miệng của bạn ở đó? công tử thông minh! nếu bạn yêu thích nó, hãy mua nó cho anh ấy.

người quét đường nổi điên và ngay lập tức ném hai xu vào bà tôi:

Xem Thêm : Soạn bài Nghị luận về tác phẩm truyện (hoặc đoạn trích) Ngữ văn 9 đầy đủ

– đây rồi! Tôi đã cho bạn mượn nhà của bạn, khi tôi giành được nó, tôi sẽ trả lại cho bạn; Họ giàu có, nhưng họ giao dịch tiền tệ với một tên khốn!

do đó, người ta đồn rằng người quét chợ đã phải lòng bà tôi. nhưng bà tôi trấn an rằng từ ngày bà tôi cho bà tôi vay tiền, nếu bà biết bà sẽ vứt nó đi như không thấy, nhưng chỉ được vài ngày bà tôi cố gắng kiếm tiền để. cho cô ấy một lời giải thích tốt; cả hai chưa bao giờ nói với nhau điều gì có thể gọi là bất cẩn. Sau này khi bà nội tôi hết nợ và có một ít tiền nhưng ông tôi vẫn mất tích, có rất nhiều người muốn cầu hôn bà tôi, tất cả những người nổi tiếng nhưng bà tôi đều từ chối. Bà tôi thường nói “nếu tôi không kiên quyết đợi chồng, làm việc để nuôi con, thì tôi đã lấy ông già quét rác rồi.”

Một người đã từng đau khổ vì tiền bạc, nên quý trọng tiền bạc. nhưng không vì thế mà bà tôi nỡ lòng bắt con nợ phải gánh chịu những khổ ải mà bà đã phải gánh chịu trong quá khứ. đối với người vợ may mắn, điều đó hóa ra lại dễ dàng.

nhưng sự yên tâm đó một phần là nhờ người cô tốt bụng đã nhận nuôi.

Ban đầu, hot girl khóc ròng suốt mười ngày trời: dù được ăn no mặc ấm nhưng trong chốc lát người ta vẫn không thể quên được căn lều hôi hám là nơi đói khổ cùng cô. nhưng sau đó anh ấy bình tĩnh lại. dì tôi theo mẹ tôi đến nhà thờ để học thánh kinh và các “nghi thức” để cầu nguyện cho sự cứu rỗi các linh hồn. người dì cũng vui vẻ đi đạo. từng chút một người dạy cho ông ta rằng có một chữ thần tạo ra trời đất, vạn vật và con người, chữ thần có ba người và người thứ hai được sinh ra, tên là jesus; chúa Giê-su bị đóng đinh để chuộc tội trần gian … ai tin vào những điều này sẽ có linh hồn được cứu, còn ai không tin sẽ xuống địa ngục đầy lửa, diêm sinh và khóc lóc, nghiến răng nghiến lợi. khóc nghiến răng ken két không sợ. khi tôi ở nhà, dì tôi khóc suốt ngày; ngày thì đầu nóng, đêm thì nghiến răng; quen rồi thì không sợ gì, nhưng tôi sợ lửa lắm, lửa diêm đốt người ta mãi không thôi. ngay cả thánh cũng không chịu được! khi tôi nghe nói về địa ngục, dì tôi lè lưỡi. Và tôi tin. cô ấy cũng trở nên rất ngoan đạo. Tôi và cô tôi đọc kinh cầu nguyện và hát cùng nhau cả ngày.

Xem thêm: Nghị luận về tác phẩm truyện – Rèn luyện kỹ năng lập dàn ý và làm văn THCS | Hoc360.net

Anh bắt đầu muốn thoát khỏi cửa hàng tăm tối đầy ma và quỷ; Thực ra, anh ấy rất ít khi muốn về thăm mẹ ở nhà, và mỗi khi phải về thăm mẹ, anh ấy lại cảm thấy hơi rợn người khi đến gần cái bàn thờ luôn râm mát như ẩn chứa bao điều bí mật. và đây là nỗi buồn thực sự: Tôi cảm thấy ghê tởm mẹ tôi. người vợ may mắn bỗng chốc trở nên lanh lợi; Vào ngày rằm, mồng một hàng tháng, ông thường đội khăn đóng áo the, đến nhà hầu đồng. người dì đã dùng những lời lẽ rất xúc phạm để chế giễu cô, cô chọc ghẹo dì, mẹ con cô từng chút một không muốn nhìn mặt nhau để làm phiền thêm. dì cúi đầu, mặt đỏ bừng, sổ mũi, khúm núm đưa tôi đi. nhưng ngay cả khi tôi yêu cầu anh ấy lùi lại, anh ấy nhất định sẽ từ chối!

Sự tận tâm của bạn đã chạm đến trái tim tôi. khi tôi đi học, cô tôi ngồi bên khung cửi và chúng tôi vẫn còn lưu luyến. Tôi học bên khung cửi của dì. dì giục tôi. nghe những bài khó hiểu như “ếch kêu, chó cắn”, – Em học vần – Cô em khen hay quá, khó nhớ quá! sau đó, nghĩ rằng những âm thanh vô nghĩa đó là những câu thần chú gọi đến hư vô, anh ta cố gắng đọc lại chúng và dần dần ghi nhớ tất cả các bài học tôi đã học; đôi khi tôi lưỡng lự, nó nhắc tôi đọc lại; Đến lượt tôi để phục vụ bạn một lần nữa! khi tôi học thuộc bài, vải dì xộc xệch, dì rũ váy mấy cái cho bay mấy cái lông, rồi dì lại ôm lấy tôi mà vuốt ve hai trái đào của tôi. trong những giây phút đó, tôi cảm thấy thoải mái như nằm trong lòng mẹ.

dì tốt! Tôi vẫn nhớ như in ngày dì bỏ tôi đi lấy chồng. đó là một buổi chiều mù sương. người ta đến đón cô vào lúc chập choạng tối. không có gì nhiều để làm, chỉ có mười người trong nhà trai. Bên nhà gái, bà ngoại chỉ có mấy chị em đưa, không đi được. mẹ tôi nói “không có cơm ăn: người ta phải về nhà, chỉ miếng trầu và bát nước”. nhưng tôi không muốn đi ăn tối! Tôi chỉ làm theo lời người cô tốt của tôi: từ đó đến nay, có bao giờ cô đi đâu đó và bỏ mặc tôi ở nhà không? họ giữ tôi lại, tôi đã phát điên, tôi đã khóc, tôi giận bà tôi, tôi giận cô giáo của tôi, tôi giận người dì tốt bụng của tôi! Tôi tự hỏi tại sao bạn phải kết hôn. và bây giờ cũng vậy, dì tốt! đôi khi tôi vẫn tiếc vì dì tôi đi lấy chồng. nếu cô ấy ở nhà, nếu cô ấy mãi mãi như một người cô với tôi, có lẽ cô ấy sẽ không đau khổ, ít nhất bây giờ cô ấy sẽ bớt khổ hơn.

nhưng thực tế đó không thể tránh khỏi. người cô tốt bụng đã lấy chồng, cô ấy mang theo tất cả tình yêu mà cô ấy vẫn bỏ tôi. và anh ấy đã nhận được tình yêu đó, anh ấy đã nhận nó mà không cần phải làm gì để xứng đáng.

anh ấy không yêu dì. nó là có thật! anh ấy không thích dì của mình tốt. nhưng vẫn khinh thường dì là chuyện khác. anh coi thường người cô của mình như con nuôi, lại là con cháu dòng dõi. và mặc dù anh ta nghèo, anh ta nhất định không làm gì cả. anh cưới vợ để cho vợ chăm sóc. người cô tốt bụng cũng nghĩ như vậy; dì để cho anh ta ăn. người vợ tốt đó kiếm được hai xu một ngày và người cô của cô ấy ăn năm xu. và một hào anh ta dùng để uống rượu. và dì của tôi rất hạnh phúc. và gia đình rất hạnh phúc. nhưng sự độc ác của ông trời đã buộc cô phải sinh ra một bé trai.

Xem Thêm : Về khái niệm cảm hứng và cảm hứng chủ đạo. Cảm hứng là gì? – Tài liệu text

Đứa trẻ chết và người dì bị liệt. mỗi ngày ngồi là một ngày không có hai xu. người chồng muốn đó là lỗi của người vợ bất hạnh.

nhưng lúc đầu anh ấy chỉ nghĩ vậy. do một số tiết kiệm. bạn vẫn có thể có đủ gạo và rượu. nhưng sau đó bạn phải giảm rượu. thậm chí cả gạo. đến lúc đó, anh không thể chịu đựng được nữa. bị nguyền rủa. anh ta chửi người giàu, anh ta chửi số phận của mình, và cuối cùng anh ta chửi vợ mình. dù che nắng! anh ấy đã chửi thề rất nhiều, bữa nhậu say rồi bữa nhậu nhẹt.

Xem thêm: Cảm nghĩ về nhân vật Dượng Hương Thư – Văn 6 (4 mẫu)

Người cô tốt bụng không nói gì. cô cắn chặt răng để không khóc, nhưng cô vẫn tiếp tục khóc. ồ! người cô tốt đã khóc. người dì nức nở, nức nở, nức nở như người ta ị. dì bật khóc. nhưng đã vội vàng phí nước mắt làm bao nhiêu. bởi vì người dì phải khóc nhiều hơn, khi mệt mỏi vì chửi bới, cô bỏ nhà đi, chỉ còn lại một mình, ốm đau, đi kiếm ăn uống. Tại sao lại đổ lỗi cho anh ta, con người độc ác đó? bạn phải ăn, bạn phải uống, bạn phải thưởng thức, đó là cuộc sống của bạn. người dì tàn tật không còn gì để cho. Không, tôi không trách con người độc ác đó. cũng như anh ấy không trách bà tôi đã bỏ qua sự hỗ trợ của anh ấy. Bà tôi có còn giàu như xưa không? người già, bệnh tật và khốn khổ! đã nghèo như khi anh ta hai mươi hai tuổi. cơ nghiệp do ông gây dựng, thầy tôi làm ăn thất bát, chúng tôi tiêu tốn nhiều tiền của cho việc học, và chúng tôi tản mát ra bốn phương gió. rằng anh ấy chỉ có thể tặng người dì tốt bụng một món quà mỗi ngày, và rất nhiều nước mắt. và nhiều điều tiếc nuối.

nhưng sau đó bệnh của dì tôi đã xảy ra. được coi là một kẻ xấu không muốn tra tấn một người quá kiên nhẫn. Người cô tốt bụng đã đi làm trở lại, có tiền, và muốn có một người chồng ăn năm xu một ngày, và dùng một xu còn lại để uống rượu. tất nhiên anh ấy đã trở lại. Anh ta trở lại với quần đen, áo vàng, túi tiền và một cô vợ chảnh chọe. lúc đầu, người vợ chính rất ngạc nhiên. rồi tức giận. cuối cùng anh ấy đã kiên nhẫn; vâng, kiên nhẫn là tốt hơn; nếu anh ấy không quay lại, hãy cứ như vậy.

nhưng khi quay lại, anh sở hữu cửa hàng và ba mẫu vườn do cha anh để lại. anh ta nghĩ rằng anh ta có quyền không làm gì khác ngoài việc uống và ăn. và chúng tôi uống, ăn và cười.

Người phụ nữ nhỏ bé đó thật táo bạo. không biết phải làm gì hát những lời tục tĩu. cô ấy uống rượu như một người đàn ông, cô ấy hút thuốc như một người đàn ông, cô ấy để tóc vuốt ngược, cô ấy mặc quần áo trắng như một người đàn ông. sẽ kéo chồng bạn xuống vực sâu của địa ngục! leo lên thay linh hồn của chồng.

nhưng chồng cô ấy rất đam mê nó. chồng cô ấy gọi cô ấy là “dì của tôi” và mua sữa bò trị giá sáu xu cho cô ấy khi cô ấy bị ốm hoặc giả ốm.

và dì, cô ấy biết số phận của mình. Anh cố nhắm mắt lại để không nhìn thấy chúng. anh ấy không nói một lời nào, nhưng anh ấy khóc thầm khi họ cười, anh ấy ôm bụng khi chúng bắn tung tóe. người cô héo, người cô nhăn nheo. như một con mèo đói nhưng nếu bạn có thể ở như thế này mãi mãi!

vào một buổi sáng, có vẻ như họ đã hết tiền và tình yêu. Tôi đoán vậy vì đã hai ba ngày không thấy họ uống rượu nói cười. cô vợ nhỏ chỉ biết nhổ nước bọt và phàn nàn. người đàn ông hóp má và thò mũi ra. anh nhắm mắt và chửi rủa. người kia mặt sưng lên, mỗi lần nói lời nào liền đứng lên vỗ đùi. họ nhảy vào nhau. rồi nó đấm đá, cắn xé phát ra tiếng kêu thảm thiết. Tôi không biết phải làm sao, để mặc chúng, người dì đã đi làm. giống như anh ấy đã nhìn vào những khoảnh khắc ngọt ngào của mình.

chiều hôm đó, ngôi nhà trông giống như một đám tang. Tôi không thấy vợ nhỏ của tôi. chồng cô ấy nữa. nhà cửa và đồ đạc lộn xộn. chậu đất sét và một vài chai nước tan ra từng mảnh. bạn lấy tiền ở đâu để mua nó bây giờ? Chúa ơi! nhưng nó đã trở lại. anh ta trở lại một mình, một chai rượu trên tay và sự tức giận bùng cháy trong mắt anh ta. anh uống, rồi lại uống, im lặng uống như chưa từng uống bao giờ. anh ta uống hết cả chai. sau đó anh ta đập vỡ chai rượu và chửi bới. bị nguyền rủa. anh nguyền rủa số phận của mình. nguyền rủa phụ nữ. anh ta chửi người vợ bé bỏng của mình. Người cô tốt bụng nghiến răng để không khóc. nhưng cứ khóc. ngày hôm sau anh ta bỏ đi, không biết đi đâu. dì ngạc nhiên. rồi tức giận. cuối cùng, cô ấy đã kiên nhẫn. tốt hơn là nên kiên nhẫn: nếu anh ấy ở nhà, hãy cứ như vậy.

  • ← con mèo
  • → con mèo

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn Học

Related Articles

Back to top button