Phân tích nhân vật Viên quản ngục siêu hay (14 mẫu)

Nhân vật viên quản ngục trong tác phẩm chữ người tử tù

Phân tích nhân vật viên quản ngục qua lời kể của người tử tù là tài liệu hữu ích gồm dàn ý chi tiết và 14 bài văn mẫu hay. Tuy nhiên, nhân vật quản ngục không phải là nhân vật , nhưng anh ấy đóng một vai trò rất quan trọng. ở nhân vật viên quản ngục, người đọc nhận ra vẻ đẹp đáng quý, đồng thời làm nổi bật vẻ đẹp của nhân vật chính là thầy tế lễ.

quan phân tích nhân vật viên quản ngục , nhà văn nguyễn tuân một lần nữa khẳng định rằng, trong bất cứ hoàn cảnh nào, cái đẹp luôn có sức lay động lòng người và giữ chân họ. thiên lương luôn sáng ngời, con người cần tránh xa cái xấu, cái ác. vì vậy đây là 14 bài viết của quản giáo do download.vn tổng hợp, theo dõi tại đây.

phân tích lược đồ nhân vật của trình cai ngục

bản phác thảo số 1

i. giới thiệu: giới thiệu người quản giáo

ví dụ:

truyện Chữ người tử tù là một truyện được đánh giá là đặc sắc, trong truyện có một tình huống rất khó chịu giữa hai con người với hai số phận. câu chuyện kể về hai con người cùng yêu cái đẹp nhưng có địa vị xã hội trái ngược nhau, đồng thời cuộc gặp gỡ giữa hai nhân vật này cũng rất đặc biệt. trong truyện xuất hiện hình ảnh của quản ngục, một người đàn ông yêu cái đẹp nhưng sống trong một chế độ thối nát, chúng ta hãy cùng nhau khám phá nhân vật này.

ii. nội dung bài viết: phân tích về quản ngục trong từ bị kết án tử hình

1. sự xuất hiện của người quản giáo:

– một người trung tuổi

– mặt như một cái ao

– người quản giáo là một người điềm tĩnh và tốt bụng

2. tính cách của người cai ngục

– viên quản ngục có tâm hồn trong sáng, yêu cái đẹp

– anh ấy là một nghệ sĩ yêu nghệ thuật

– vị đạo diễn có tâm ngưỡng mộ người tài

– anh là một nghệ sĩ có tâm hồn nghệ sĩ, yêu cái đẹp và giá trị thẩm mỹ

– anh ấy là một người có tâm hồn trong sáng

3. nhận xét chung về người quản giáo

– tạo một hình ảnh nhân vật độc đáo

– có một cách chính để thể hiện nhân vật một cách sâu sắc

– tạo ra các tình huống câu chuyện độc đáo và phức tạp

iii. kết bài: nêu cảm nhận của anh / chị về nhân vật quản giáo trong Chữ người tử tù

ví dụ:

Quản ngục trong Chữ người tử tù là người có tấm lòng nhân hậu, yêu cái đẹp, có vẻ đẹp tâm hồn sâu sắc. cô ấy là một trong số ít những người còn lại trong hệ thống xã hội mục nát, yêu cái đẹp, yêu cái thẩm mỹ.

lược đồ số 2

i. mở đầu

– Đôi nét về tác giả nguyễn tuấn và tác phẩm về người tử tù: một nhà văn “trọng tài khinh nữ nhất việt nam hiện đại” (vu ngoc phan). Chữ người tử tù là câu chuyện điển hình của anh ấy

– trình bày của người quản giáo:

ii. nội dung bài đăng

1. trái tim của sự khác biệt lẫn nhau

– nói về người tử tù với sự tôn trọng không che giấu “điều đó nghe có vẻ … đẹp phải không?”

– Trong những ngày tháng rèn luyện cao độ, quản ngục luôn tỏ thái độ tôn trọng và khiêm tốn

– Dũng cảm đối xử đặc biệt trong những ngày cuối cùng dù bị học sinh coi thường, khinh thường:

+ lời chúc: “Em muốn tặng anh một món quà đặc biệt, muốn cho anh nhẹ nhõm trong những ngày cuối cùng còn sót lại”

+ đã cử người mang rượu và thức ăn cho buổi huấn luyện vì sợ bị giam trong phòng giam lạnh giá

<3

+ sau cơn giận của thầy giáo, quản ngục vẫn đối xử với họ như thế này

<3

⇒ Thái độ và hành động của viên quản giáo cho thấy ông là người có tấm lòng, tài năng và chí tiến thủ.

2. khao khát và đánh giá cao vẻ đẹp

– thần hộ mệnh trước đây là ngọn đèn sách đã nuôi dưỡng “thiềm thừ” sinh sôi nảy nở, yêu cái đẹp

<3

-lòng khao khát và đánh giá cao vẻ đẹp trong người bảo vệ mạnh mẽ đến mức anh ta có thể thách thức cuộc sống và địa vị của mình, mong chủ nhân vài lời.

– gặp tính cách của sư phụ “ở vốn ngoại trừ tri kỷ, ít nói lời nào” ⇒ lo lắng nếu không xin được lời của người huấn luyện trước khi bị xử tử thì “sẽ ân hận suốt đời”.

⇒ chỉ có một người coi trọng cái đẹp đến tột cùng, e rằng không thể yêu cầu trình độ học vấn cao như vậy

⇒ lời chúc cao cả chứng tỏ thần hộ mệnh là người biết trân trọng và quý trọng cái đẹp

3. sự dung dị của tấm lòng và khát vọng cái đẹp được kết tinh trong cảnh chữ càng khẳng định viên quản ngục là “tiếng nói trong trẻo”

– cảnh từ diễn ra giữa phòng giam tăm tối và chật hẹp nhưng mọi vật đều trở nên đẹp đẽ, cao quý bởi “tấm lụa trắng còn nguyên bạc màu” và hai con người trao nhau cái đẹp, sự trân trọng, ngưỡng mộ. .

Xem thêm: Top 10 truyện ngắn hay nên đọc của Nam Cao – Toplist.vn

– cái “cúi đầu, run run” của viên quản ngục không phải là biểu hiện của sự hèn nhát mà là thái độ ngưỡng mộ trước sắc đẹp và tài năng.

– hiệu trưởng đã thoát khỏi vai trò hiệu trưởng để trở thành một người biết trân trọng và ngưỡng mộ cái đẹp ⇒ đồng điệu với trường trung học

– Chi tiết cảnh viên quản ngục cúi đầu trước người tử tù được đào tạo bài bản, miệng rơm rớm nước mắt thừa nhận mình là kẻ ngốc như một sự thức tỉnh trước cái đẹp, viên quản ngục đã thoát khỏi cái tầm thường, định mệnh để đạt được cái đẹp.

4. nghệ thuật xây dựng nhân vật

– chiến thuật tương phản.

– nghệ thuật thể hiện tâm lý tinh tế của nhân vật.

– đặt nhân vật vào một tình huống gay cấn.

iii. kết thúc

– tóm tắt những đặc điểm tiêu biểu nhất của hình ảnh người cai ngục

– đây là một nhân vật chứa đựng quan điểm nghệ thuật của nhà văn: cái đẹp tồn tại ngay cả trong môi trường cái xấu, cái ác, nhưng không vì thế mà tàn lụi, ngược lại, nó có thể trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn và bền bỉ hơn. một bông sen trong đầm lầy

xác định tính cách của người giám hộ – mẫu 1

Không sai khi đánh giá rằng tác phẩm văn học chỉ ra đời khi bản thân chúng là kết quả được hun đúc từ những chất liệu sống, nếu những tác phẩm đó hoàn toàn là sản phẩm của sự tha hóa. Nếu kết cấu không mang hơi thở cuộc sống, tác phẩm sẽ không thể truyền được cảm xúc đến người đọc. văn học còn là câu chuyện của cuộc đời, là hành trình mang sứ mệnh cao cả của một nhà văn. Đối với Nguyễn Tuân, ông luôn khát khao tìm đến cái đẹp thuần khiết dù đó là nơi bóng tối bao trùm và chỉ có cái ác ngự trị. Nguyenobecer luôn tin rằng con người dù sống trong hoàn cảnh nào thì trong sâu thẳm tâm hồn họ vẫn luôn tồn tại những nét đẹp đáng trân trọng. và từ tù nhân sẽ cho chúng ta thấy rõ ràng.

Tuy không phải là nhân vật chính trong vở kịch của Nguyễn Tuân nhưng người bảo vệ cũng có vai trò vô cùng quan trọng. ở nhân vật viên quản ngục, người đọc nhận ra vẻ đẹp đáng quý, đồng thời làm nổi bật vẻ đẹp của nhân vật chính là ông huấn luyện viên. Nói về nhân vật viên quản ngục, ở đầu truyện, nhà văn Nguyễn Tuân đã viết rằng: “trong hoàn cảnh ngục tù, con người sống độc ác, gian dối, nhân hậu, quý trọng giá trị của người quản ngục. công bằng là giọng hát trong trẻo xen vào giữa bản nhạc mà âm nhạc hỗn loạn, hỗn loạn. ”

Xem Thêm : Những nhân vật trong truyện Lặng lẽ Sa Pa – Phạm Phú Lộc Nữ

có lẽ ai cũng nghĩ rằng sống trong nhà tù và chăm sóc các tù nhân, hoàn cảnh đó dễ dàng đẩy con người ta đến sự lừa dối và độc ác. tuy nhiên, trái ngược với bản chất của nơi đây, nhân vật quản ngục là một người có tính cách hiền lành, tôn trọng người ngay và hiểu giá trị của con người.

Dù ở thế đối đầu khi phải làm việc cho triều đình, viên quản ngục vô cùng ngưỡng mộ khí phách của anh khi biết rằng Cao là người anh hùng vì chính nghĩa, dám đứng lên lãnh đạo nhân dân chống lại chính quyền thối nát. . viên quản giáo hiểu rằng với người huấn luyện cao lớn anh ta chỉ là một kẻ xấu, một kẻ tù tội, nên quản giáo cũng lường trước rằng anh ta sẽ được huấn luyện để khinh thường và coi thường. tuy nhiên, anh vẫn tỏ ra rất tôn trọng và nhã nhặn khi đối đầu với huấn luyện viên cao lớn.

trong thời gian cao cao bị giam lỏng, quản ngục ngày nào cũng mang cơm đến, tự mình hành động này của nhân vật không phải vì muốn có lời nói của cao cao mà đến là từ quản giáo. tấm lòng tài hoa, độc đáo dành cho người anh hùng cao thủ với khát vọng chinh chiến khắp năm châu bốn biển, khát vọng lật đổ triều đình thối nát để nhân dân có cuộc sống tốt đẹp hơn. .

câu hỏi về nhân vật giám đốc nhà tù “vui lòng cho tôi biết bạn cần gì? Hãy để tôi cố gắng ”và nhận được câu trả lời chắc chắn và thẳng thắn từ huấn luyện viên“ Tôi chỉ muốn bạn không đặt chân đến đây nữa ”nhưng người quản giáo không hề tức giận mà tỏ thái độ. “Xin chấp nhận” việc lùi lại một lần nữa tôn lên vẻ đẹp ngay thẳng, bất khuất của ngôi trường cấp ba cùng với sự trân trọng đối với vẻ đẹp của người hiệu trưởng.

Không chỉ có tấm lòng nhân hậu, tài hoa mà nhân vật viên quản ngục còn là người rất yêu cái đẹp. khi nghe tin trại giam tỉnh sắp nhận thêm 6 phạm nhân, trong đó có ông. Tào Tháo, người được biết đến với nét chữ nhanh và đẹp, người cai ngục đã bùng nổ với mong muốn từ lâu có được một nét chữ đẹp để treo bên trong. . và để đạt được ước nguyện đó, anh đã bất chấp mọi nguy hiểm có thể xảy ra, dám đối xử đặc biệt cùng cả 5 đồng đội để đạt được điều ước “để đời” của mình. Hắn mặc dù sợ sẽ hối hận cả đời nếu không cầu được Tào Tháo lời nói, nhưng vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi Tào Tháo nguyện vọng. .

với tấm lòng chân thành của viên quản ngục cuối cùng cũng chuyển được xe ngựa và nhận thư và đến nửa đêm, khi nhà tù tỉnh lẻ ở đây chỉ còn vọng lại tiếng cửa miệng trong chòi canh. Vào một đêm, trong một phòng giam chật hẹp và ẩm thấp, một cảnh tượng có một không hai đã diễn ra. người đưa sàn là tử tù, cổ bị cùm, chân bị xích, trong khi người lấy sàn là quản giáo quản giáo lại có thái độ khom lưng với hành vi của. đặt từng đồng kẽm để đánh dấu hộp.

Sự sỉ nhục của viên quản ngục không làm hạ thấp đánh giá của người đọc về nhân cách của anh ta, mà ngược lại, nâng cao giá trị con người của anh ta, đó là sự tôn trọng, coi thường tài năng, thiên lương. Sau khi nhận được thư, cấp trên khuyên anh ta nên thay đổi nơi ở để yên ổn ổn định bầu trời, lúc này Giám thị mới cúi đầu chào tử tù và chắp tay nói lời cầu nguyện. miệng, khiến không khí như nghẹn lại, “tên ngốc này, xin hãy tôn trọng”.

cuối cùng, cái đẹp và cái thiện đã chiến thắng cái xấu và cái ác, và dễ dàng nhận thấy rằng có những người dù phải sống trong hoàn cảnh tồi tệ vẫn hướng về thiên đường, đó chính là Niềm vui của niềm tin sắt đá của tác giả Nguyễn vào giá trị con người. thực ra viên quản ngục trong vở kịch là một âm thanh rõ ràng ở giữa bản nhạc nơi âm nhạc hỗn loạn và hỗn loạn.

Dù vở kịch đã kết thúc nhưng trong tâm trí người đọc vẫn còn lưu lại nét chữ cao đẹp vuông vắn, cùng với thái độ kính cẩn của viên quản ngục trong không gian chật hẹp và tăm tối. qua nhân vật viên quản ngục, nhà văn nguyễn tuân một lần nữa khẳng định rằng trong bất cứ hoàn cảnh nào, cái đẹp luôn có sức lay động lòng người và giữ cho thiên lương của mình luôn tươi sáng, con người cần tránh xa cái xấu, cái ác. >

phân tích nhân vật viên quản ngục – bài văn mẫu 2

nguyễn tuấn viết truyện “lời người tử tù” năm 1939 đăng trên tạp chí “tao đàn”, năm 1940 in trong vở tuồng “vang bóng một thời”. Tiểu thuyết này dài khoảng 2.800 chữ, xứng đáng là một trang hoa thực thụ. Bên cạnh nhân vật ông huấn luyện viên, người bị kết án tử hình, nhân vật quản ngục, người xin chữ, Nguyễn đã miêu tả nhân vật vâng lời một cách độc đáo và ấn tượng, góp phần làm nên thành công của công việc. .

nhưng vai trò cực kỳ quan trọng của quản ngục không dễ nhận ra, bởi nhân vật này dường như được nguyễn tuân “quy ẩn”, ẩn vào hàng thứ hai sau nhân vật cao thủ. Cảm giác ban đầu khi đọc đến chữ bị tuyên án tử, người đọc như sững sờ, đắm chìm trong ánh sáng tỏa ra từ hình tượng ông giáo sĩ uy nghi và rực rỡ. từng chữ, từng trang của cuốn sách đều rực rỡ. người đọc không được nghĩ về bất cứ điều gì khác ngoài giáo dục đại học. nhưng đọc thêm vài lần nữa, khép lại trang sách, suy ngẫm kỹ càng, thấy nhân vật quản giáo từ từ hiện ra, càng ngày càng rõ ràng và lôi kéo chúng ta bằng một sức mạnh kỳ lạ. chúng ta càng hiểu và khâm phục ngòi bút tài hoa, uyên thâm của cụ Nguyễn mà chúng ta phục. được khám phá, được khám phá, nhân vật quản ngục sẽ mang đến cho chúng ta nhiều thú vui thẩm mỹ mới lạ, hấp dẫn.

Tính cách của nhân vật có phần một chiều, không đổi và thẳng thắn, ít bất ngờ. ngược lại, nhân vật cai ngục có một hành động cá tính. Trước khi trở thành quản giáo, ông cũng là một ngọn đèn sách, “đọc kinh hiểu nghĩa”. anh là người lương thiện, nhân hậu, lại có lời thánh hiền khuyến dụ “thiềm thừ” sinh sôi nảy nở, anh say mê cái đẹp ”, tâm nguyện của viên quản ngục này là một ngày nào đó có thể được treo đôi câu đối trong. chính ngôi nhà của mình do chính tay chủ nhân viết nên. ”

nhưng cuộc sống đầy rủi ro, và “thần thường chơi ác, trục xuất người trong sạch giữa một đống cặn bã. còn kẻ ngay thẳng thì phải chung thân với những kẻ thối nát “, viên quản ngục rơi vào bóng tối, phẩm chất của anh ta bị hoen ố đi ít nhiều kể từ đó. Ở giữa ngục tù, hầu như chỉ có hai thứ: xấu xa, độc ác, độc ác, lừa dối và đau khổ. và tuyệt vọng. Tình cờ, quản giáo gặp được huấn luyện viên, gặp thần tượng của mình, anh thấy mình đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng khó khăn: giữa ngục thất, thần tượng của anh giờ là một tử tù và anh là quản ngục. một tình huống gay cấn. mở ra: về mặt xã hội, họ là đối kháng; về nghệ thuật, họ là bộ ba của nhau. người lãnh đạo cuộc khởi nghĩa chống triều đình là một nghệ sĩ tài hoa thuộc hàng “thư pháp đệ nhất thiên hạ”, đại diện pháp luật triều đình là một người. với một “trái tim đa tài và đặc biệt”, tôi ngưỡng mộ tài thư pháp của anh ta .. “cuộc gặp gỡ” đã làm cho tình yêu cái đẹp của viên quản ngục trở nên sống động mạnh mẽ như thế nào có thể hoặc thử thách cuộc sống và vị trí của bạn, hy vọng nhận được một vài lời từ huấn luyện viên.

Độc giả hồi hộp theo dõi từ đầu đến cuối vở kịch, tự hỏi liệu viên quản giáo có thể hoa mỹ bằng lời lẽ của mình hay không. nhân vật quản ngục phải đối mặt với thử thách khá khốc liệt. Trong những ngày bị giam trong trại giam tử tù, quản giáo luôn sống trong tâm trạng căng thẳng và hồi hộp tột độ. anh biết tính người huấn luyện viên của mình “về vốn, ngoại trừ tri kỷ thì ít lời”. làm sao có thể lấp đầy khoảng trống giữa “người bảo vệ” và “tử tù” chỉ trong vài ngày, để trở thành “bạn tâm giao” của người huấn luyện? “Điều đau đớn nhất của quản giáo là có trong tay một quân sư cao cấp, dưới trướng nhưng lại không biết làm cách nào để có được văn thư. Cậu không có dũng khí để đối mặt với một người cách mình quá xa, cậu chỉ lo ngày mai sẽ xử tử huấn luyện viên mà không kịp hỏi cậu một lời, cậu sẽ hối hận cả đời. đời sống. Mặt khác, quản giáo lúc nào cũng phải kiểm tra, theo dõi hết cấp dưới, sợ “kẻ xấu này làm đơn tố cáo lên cấp trên thì khó mà ngồi yên” nên đành “lục tung tâm can. một lần nữa “. Hãy xem điều gì sẽ xảy ra.”

Nhân vật viên quản ngục được xây dựng theo phong cách hiện thực, gần với đời, thật hơn. Và chính nơi đây, tài năng nghệ thuật của Nguyễn Tuân mới được thể hiện. Đọc truyện, độc giả như thấy ngay trước mắt mình dáng đi, dáng điệu, cách nói năng của viên quản ngục này. khi ở nơi công cộng, tư thế rõ ràng trang nghiêm, nhã nhặn, trang nghiêm, điềm đạm, tỏ rõ sự chăm chỉ, siêng năng trong công việc. sau khi nhận được công văn tiếp nhận sáu tù binh bằng máy chém, ông đọc tên từng người và dừng lại ở tên đội hình cao, sau đó yêu cầu nhà thơ kiểm tra lại. nhân vật viên quản ngục không chỉ là người biết làm tròn bổn phận, cần cù, tận tụy mà còn là một nhân vật có đời sống nội tâm sâu sắc. đôi khi gương mặt anh ta lộ ra vẻ trầm ngâm, “viên quản ngục nóng lòng bóp huyệt thái dương”, “người ngồi đó, đầu đã bạc, râu đã ngả màu”. những nếp nhăn trên khuôn mặt trầm tư, giờ đã biến mất hoàn toàn. ở đó, bây giờ nó chỉ là mặt nước của ao xuân, tĩnh lặng, kín đáo và nhẹ nhàng. ”

Trong lời nhận xét rất tinh tế của người kể chuyện, người quản giáo có “một nhân vật tốt bụng và một trái tim nhân hậu.” ông được coi là “giọng ca trong trẻo giữa chốn âm nhạc bát nháo và hỗn loạn”, một “thứ trong sạch” bị đày ải “giữa đống cặn bã”, một “kẻ thẳng thắn”. ở đời với sóc “. anh là quản giáo nhưng cũng là quản giáo suốt đời của ngục mà anh cai quản. Công danh, lợi lộc, trách nhiệm, nghĩa vụ của một viên quản ngục là gông cùm, xiềng xích vô hình mà chúng làm căng thẳng tâm hồn người tù suốt đời. “những người quanh quẩn”, “cặn bã” bao quanh anh ta không khác gì phòng tối của tử tù, “một căn phòng tối tăm, ẩm thấp, chật chội, với những bức tường được bao phủ bởi mạng nhện, mặt đất đầy phân chuột, phân gián “. Có lần, viên quản ngục hiểu ra thân phận đã mất, một mình trong ngục tù của chính mình, anh ta than thở một mình:” Có lẽ ông già này cũng là người tốt. Có lẽ ông ta, như tôi, đã chọn sai nghề. ” nếu bi kịch của mr. huấn luyện viên là bi kịch của người anh hùng mất đi, mất mát nhưng vẫn hào hoa, oanh liệt; thì bi kịch của nhà tù là bi kịch của con đường lầm lạc. những người đã lạc lối, may mắn thay, vẫn còn thủy chung và nghị lực, có “tài năng phân biệt” và khát vọng giải thoát. tôn thờ cái đẹp, yêu cái đẹp với hy vọng được giải phóng. khi viên quản ngục gặp chiếc xe ngựa cao lớn, “đầu đã bạc, râu đã ngả màu”, “khuôn mặt trầm tư” hằn nhiều nếp nhăn từ cuộc sống “tù tội” khắc nghiệt, nhưng khát vọng giải thoát lại hiện lên trong khát khao. khát vọng làm đẹp vẫn rất mạnh mẽ. lâu ngày cháy không có lửa, giờ bùng cháy thành ngọn. viên quản ngục tự hạ mình trước tử tù, nhẫn nhịn chấp nhận lời “coi thường vật chất” của huấn luyện viên. anh ta không thù dai, biết người, “anh ta cũng hiểu người ta khuấy nước chọc trời, trèo lên người người ta, người ta còn không biết là ai ở đó, hơn nữa là cái gì, chẳng qua là nhà tù đái bậy”. về bản chất, đó là một sự ngưỡng mộ hoàn toàn tự nguyện đối với cái đẹp. hành động dành cho anh sự đối xử đặc biệt cũng là niềm đam mê đó. nhưng cuối vở kịch không chỉ là sự mê hoặc và tôn thờ những lời hoa mỹ, mà hơn thế, nó còn là sự trân trọng và tôn thờ nhân cách cao đẹp của một bậc hiền tài. Bị thuyết phục bởi vẻ đẹp và nhân cách cao đẹp của nàng, viên quản ngục thực sự cảm động, cũng như vị thượng tế cảm động trước “đức tính cao cả” và “tấm lòng khác biệt” của viên quản ngục. đó là điểm hẹn trở thành tri kỷ, tri kỷ của hai con người quá xa nhau về vị trí xã hội. Tình bạn đó được đánh dấu bằng những giọt nước mắt và giọng nói bị bóp nghẹt: “tên ngốc này, xin hãy cúi đầu xuống” và kèm theo một cái cúi đầu.

số phận nghệ thuật của huấn luyện viên cao kều đã kết thúc bằng cái kết của câu chuyện cổ tích; trong khi đó, số phận vẫn tiếp diễn ở nhân vật viên quản ngục: người đọc có thể tin rằng sau những lời dặn dò ân cần của người thầy, viên quản ngục già sẽ từ bỏ việc làm phi nhân tính của mình, trở về quê hương để giữ thiên chức cho lành.

Nhân vật viên quản ngục là một sáng tạo hết sức sinh động của Nguyễn tuấn, vừa để làm nổi bật vẻ đẹp lí tưởng của nhân vật trung học, vừa thể hiện vẻ đẹp của một con người đang bị điều gì đó hướng dẫn. . Đây là một kiểu tạo nhân vật rất mới trong văn học Việt Nam hiện đại, một cách để nhân vật tạo nên cá tính riêng của mình.

xác định tính cách của quản giáo – mô hình 3

Chữ người tử tù ” là truyện ngắn đặc sắc nhất trong tuyển tập “Vang bóng một thời” của nhà văn Nguyễn Tuân. Trong truyện, ngoài nhân vật Huấn Cao nổi bật với vẻ đẹp đoan trang, dũng cảm và tài năng, tuy không có tên tuổi thì viên quản ngục cũng tỏa sáng với vẻ đẹp ma mị.

Quản ngục là một viên quan coi sóc trại giam, làm việc trong môi trường đầy tội lỗi, tội phạm, ngoan cố,… nhưng lại có sở thích và khát vọng cao cả. Biết đọc ý nghĩa của các sách thánh từ những ngày đó, viên quản ngục này muốn treo trong nhà riêng của mình một đôi câu đối do chính tay thầy tế lễ viết. lá thư của mr. huấn luyện viên rất đẹp, rất vuông vắn. vốn đoản mệnh, ngoại trừ người bạn tâm giao, anh ta ít chịu thay lời. nếu bạn có chữ “lão sư” và treo nó ở nhà, bạn có một kho báu trên thế giới. “

qua những câu văn trên, chúng ta có thể thấy khát vọng lớn lao được chữ THPT treo cổ trong nhà quản giáo đã được quản giáo này ấp ủ từ lâu, từng ngày, từ rất lâu. thời gian, rất lâu, kể từ những năm tháng tuổi trẻ. ở đời, có nhiều thú tiêu khiển tao nhã, nhưng thú chơi chữ luôn ăn sâu vào lòng người quản ngục. Vì sở thích và khát vọng cao cả đó, viên quản ngục đã phải rất vất vả trong việc đối phó với cô giáo vùng cao, anh dũng phải đánh đổi mạng sống của mình để được đặc trị. đây thực sự là một người yêu mọi thứ đến mức quên cả bản thân mình.

không chỉ có thú vui chơi chữ, quản ngục còn là một người có tấm lòng “đặc biệt”. Khi nhận được lệnh của tòa án thông báo sẽ có một tử tù tên là Huấn Cao, một người nổi tiếng khắp vùng về chữ viết đẹp, viên quản ngục đã không ngần ngại khen ngợi tài năng của người tử tù trước mặt người khác. “Được đào tạo bài bản? Hay anh ấy là người mà tỉnh ta vẫn khen vì khả năng viết nhanh và đẹp?” theo lẽ thường, một người dù tài giỏi đến đâu mà lâm vào cảnh tù tội thì bị quan lại khinh thường. nhưng ở đây, viên quản ngục, một người có địa vị rất cao trong ngục rất kính trọng tài năng của vị quản ngục, dám ca ngợi tài năng của một tử tù, điều đó thể hiện sự kính trọng đặc biệt của viên quản ngục. mọi người.

Khi binh lính tỉnh giao huấn luyện cho quản giáo, quản giáo nhìn sáu người mới đến với ánh mắt ái ngại và không thích. Hắn không chỉ sai người quét dọn thượng phòng, quản ngục còn sai người mang rượu thịt cho hắn mỗi ngày. vào phòng giam luyện cao, bị hắn mắng mỏ, quản giáo cũng không tức giận, giở trò bất chính, ngược lại còn coi trọng cao, tự nhận mình là kẻ nhỏ mọn.

Có thể nói, việc giám đốc trại giam đối xử đặc biệt với những người bị kết án tử hình là một việc làm rất dũng cảm. trong tù, người ta sống bằng sự lừa lọc, độc ác, có nhiều tai mắt xung quanh, hành động “ký tên” của quản giáo, nếu bị phát giác thì ngày rèn luyện cao độ cũng là ngày được trả tự do cho giám thị trại giam. giá bán. đánh đổi mạng sống của mình để “chuyên” một “bộ tài” là một hành động vô cùng liều lĩnh và dũng cảm của quản giáo. Mặc dù mục đích cuối cùng của sự đối xử đặc biệt này giữa các tài năng là một ngày nào đó quản ngục sẽ có trình độ học vấn cao, nhưng anh ta phải nhận ra rằng nếu không có tình yêu cái đẹp trong người thì quản ngục sẽ không thể làm được.

Hơn nữa, quản ngục cũng là một con người ở nơi tối tăm của nhà tù, nơi vẫn giữ thiên đàng trong sạch. Thiên tài của người quản giáo được thể hiện qua vẻ mặt trầm tư của người quản giáo trong những đêm mất ngủ và anh ta chợt nhận ra rằng mình đã chọn nhầm nghề. thiên tài trong sáng của viên quản ngục được thể hiện qua sự tôn trọng đối với những người tài năng khi họ bị mắng chửi không chỉ vì mục đích trả thù mà chỉ vì bản thân họ. Đặc biệt, thiên tài trong sáng của viên quản ngục được thể hiện qua việc cúi đầu chào quản ngục và nói “tên ngốc này, xin cúi đầu xuống” khi kết thúc việc huấn luyện và khuyên quản ngục nên thay đổi nơi ở. . trú, giữ cho lành mạnh rồi mới nghĩ ra trò chơi chữ. Nếu là một tên trộm, anh ta có thể thay đổi thái độ ngay lập tức sau khi đạt được mục đích của mình, nhưng mặc dù quản giáo có quyền lực trong tay, cho dù đã đạt được mong muốn, anh ta vẫn cố chấp. xin trân trọng kính chào và tiếp thu lời khuyên của quý vị một cách rất chân thành. và cách cư xử lịch sự.

“Trong hoàn cảnh quản chế, con người sống với nhau bằng sự tàn nhẫn, bằng sự lừa dối. Tính cách hiền lành, quý trọng con người của người quản giáo này là giọng hát trong trẻo xen lẫn điệu đà nơi âm nhạc hỗn loạn và hỗn loạn ”, có lẽ là những lời của Nguyễn dành cho quản ngục. trong các truyện, viên quản ngục luôn được đặt bên cạnh nhà văn Nguyễn tuấn, hai nhân vật được đặt trong mối quan hệ khi trực tiếp, khi gián tiếp, khi song hành, khi song hành, tạo nên một cốt truyện chặt chẽ, độc đáo và tình huống độc đáo. đặc biệt là góp phần làm nên giá trị nhân văn, nhân bản sâu sắc của tác phẩm. ngôn ngữ cổ kính, trang trọng, phù hợp với không khí cổ xưa, đưa người đọc trở về quá khứ, góp phần tạo nên tính chân thực cho không gian văn hóa của truyện.

xác định tính cách của người giám hộ – mô hình 4

nguyễn tuấn viết truyện “lời người tử tù” năm 1939 đăng trên tạp chí “tao đàn”, năm 1940 in trong vở tuồng “vang bóng một thời”. Tiểu thuyết này dài khoảng 2.800 chữ, xứng đáng là một trang hoa thực thụ. xuất hiện bên cạnh huấn luyện viên Cao – tử tù bằng chữ, trong vai quản ngục – người xin chữ, hai nhân vật này được nguyễn miêu tả tuân theo một cách độc đáo và ấn tượng.

Hầm ngục trông thật tuyệt. đầu có đốm xám, râu đã bạc màu. khuôn mặt trầm ngâm và nhiều nếp nhăn, anh ta có một đời sống nội tâm sâu sắc và trầm ngâm. sau khi nhận được lệnh của Sơn hưng quản lộ, về việc tiếp nhận sáu tử tù, trong đó có một tên cao thủ “nổi loạn” “có tài viết văn rất nhanh và rất hay”, viên quản ngục. thủ thuật “suy nghĩ”. hình ảnh người tù nửa đêm thức trắng bên đĩa dầu “gột rửa bằng dầu”, lúc đầu “hân hoan một mình” đến khuya, trên gương mặt “chỉ còn lại mặt nước ao xuân, êm đềm, kín đáo và dịu dàng.” việc giam giữ sắp tới đã gây ra sự hoang mang lớn trong tâm trí của người quản giáo này. anh ta là một người đàn ông từng trải, với một “tính cách hiền lành” khiến anh ta khác biệt với những người “sống bằng sự tàn nhẫn của sự lừa dối” trong tù.

Người bảo vệ không phải là một vị thần hung dữ với bàn tay đẫm máu. ông cũng là một nhà Nho “đọc được nghĩa sách thánh hiền” với nhiều đức tính tốt. Kín đáo và thận trọng trong cử chỉ và ngôn ngữ. hỏi phóng viên về tử tù như thế nào: ‘Tôi nghe anh ta nói với vẻ nghi ngờ. rèn luyện cao độ! … “… qua lời thơ, ông nghĩ:” có lẽ lão cung nhân này cũng là người tốt (…). một người biết lễ nghĩa, biết ăn năn hối cải, kính trọng người có tài, không nên làm kẻ xấu hay vô ý ”, nên anh rất tỉnh táo và thận trọng:“ Mai hãy kiểm tra lại tâm mình xem. ”. có chuyện gì vậy. “

như một người bảo vệ có thể hét ra lửa, thuộc hạ của anh là những kẻ côn đồ là “tội phạm”, “tàn ác”, “lừa dối”, nhưng anh thì khác. tính cách “mềm yếu”. tấm lòng nhân hậu, bao dung “biết giá trị người, kính người ngay”. khi vào tù, Thượng Quan thanh liêm, “mềm nhũn”, một mực “cúi đầu” giữ kín, hơn nữa còn có “biệt tài học cao”. Trước thái độ thô lỗ, hách dịch và độc ác của quản ngục, anh ta chỉ nói một cách nhẹ nhàng nhưng nghiêm trang: “Tôi có giấy phép của chính quyền. Xin đừng nhiều lời”.

Văn học lãng mạn thời kỳ trước chiến tranh thường sử dụng phép đối lập, tương phản để làm nổi bật nghịch lý của hoàn cảnh, bi kịch của số phận. Nguyễn Tuân cũng qua cảnh rước ngục đã đối chiếu giữa viên quản ngục và viên quản ngục, đối chiếu “kẻ trong sáng” với “kẻ cặn bã”, “người nhân hậu” với “kẻ cặn bã”. do đó làm nổi bật tính cách tốt đẹp của người quản ngục, như “một giọng nói trong trẻo giữa căn phòng nơi âm nhạc hỗn loạn”.

mọi thứ tốt (ngay cả xấu) đều được bộc lộ trong quá trình hoạt động. suốt nửa tháng, những tử tù có khả năng cao sống trong trại giam được “đối xử đặc biệt” như khách. Trước mỗi bữa cơm trong ngục, Huấn Cao được “mời rượu nhắm”, đây là “món quà nhỏ” mà viên quản ngục “tặng” cho viên quản ngục bị kết án tử vì “nóng bụng”. Sự “phân biệt đối xử” này đã bộc lộ thái độ trọng thị, “trọng dân, trọng dân” của các quan lại hiếu học cao.

Xem thêm: Tô Hoài Là Ai? Những Tác Phẩm Nổi Tiếng Của Tác Giả Này

Xưa nay, quý ông dùng lời nói trong giao tiếp, biết mình, biết người trong mối quan hệ. Đến gần người tử tù, quản giáo chân thành nói: “… nếu anh cần gì khác, hãy cho tôi biết. Tôi sẽ cố gắng làm tất cả …”. Các quan chức nhà tù ngay lập tức bị đánh đập bởi những người bị kết án tử hình và bị trục xuất một cách khinh bỉ: tôi bị yêu cầu làm gì? Tôi chỉ muốn một điều. “Là nhà của ngươi, đừng đặt chân tới đây.” đối mặt với tình huống như vậy, người nắm quyền rất bình tĩnh. Tôi không thể tức giận để trả thù. đừng hành động như một người nhỏ nhen. viên quản ngục chỉ lịch sự rút lui bằng một câu: “xin nhận”, cấp ba và năm bạn học của ông vẫn được “biệt đãi”, cơm rượu là thứ “sau này hơn trước”. tại sao nhà tù lại hành xử như vậy? Về chức vụ, ông chỉ được coi là “quản ngục, quản ngục”, còn Huấn Cao là một anh hùng tài tử “sáng lên trời cao”, nổi tiếng trong thiên hạ về tài “viết chữ rất nhanh và rất đẹp”. . Ngoài ra, quản giáo còn hy vọng chờ cấp ba “dịu đi tính tình” để xin chữ. nếu tử tù cho anh ta nằm sàn thì anh ta “mãn nguyện”. như vậy, Nguyễn tuấn đã làm nổi bật nhiều phẩm chất của viên quản ngục: điềm đạm, nhã nhặn, nhẫn nại. viên quản ngục lấy câu tục ngữ cổ để thử: “việc nhỏ nôn nóng không đạt được việc lớn”. ngục không “to” do chức quyền mà “đẹp” về nhân cách, ở vị trí một học giả “đọc được nghĩa sách thánh hiền”.

viên quan ngục có tâm hồn trong sáng, cao thượng, biết trọng người tài, rất mực yêu cái đẹp. Dù đã “chọn nhầm đường” nhưng bạn nghĩ trên đời này còn có vị lãnh chúa nào có “ước nguyện” cao cả như anh ấy không? ước muốn của anh thật cao cả, thật xa xỉ. anh mong muốn một ngày nào đó “sẽ được treo trong nhà riêng của mình một đôi câu đối do chính tay chủ nhân của mình viết ra”. Anh tâm huyết, anh khát khao vì “nghề dạy học rất đẹp, rất vuông”. với người quản giáo, không có vinh dự nào lớn hơn nếu “được treo cao, treo cổ, là có một kho báu trên đời”. đó là lý do tại sao khi không được học hành đến nơi đến chốn, Quan ngục đã sống trong tình trạng bi đát. “nỗi khổ” của ông là đã có trong tay một huấn luyện viên cao cấp, dưới quyền nhưng ông không dám “giáp mặt” vì cảm thấy nhân cách của kẻ bị kết án “quá xa mình!”. Hơn thế nữa, ông còn “đau khổ” và lo lắng rằng mai sau khi bị xử tử Tào Tháo mà không kịp xin vài lời thì ông sẽ “ăn năn hối cải cả đời”. Có thể nói, đó là một bi kịch cao cả được Nguyễn Tuân cảm nhận về mặt văn hoá nghệ thuật.

trước khi rời khỏi tòa án, qua lời thơ, viên quản giáo đã hiểu được tấm lòng của viên quản ngục, đã nói: “Tôi cảm nhận được tấm lòng tài hoa có một không hai của họ. Tôi không biết một người như vậy. quý tộc. ” sở thích suýt chút nữa đã mất lòng trong thiên hạ “. nhân cách văn hóa cao đẹp của viên quản ngục đã làm cho Huấn rất xúc động và đáng trân trọng. Sân khấu của lời nói diễn ra trong tử tù là cuộc gặp gỡ giữa khách anh hùng và người tài hoa.Trước vẻ đẹp của thư pháp, ngục quan đã trở thành người tri kỉ, tri kỉ của những kẻ bị kết án tử hình.Quân quản ngục “cúi xuống” cất những đồng tiền kẽm đã đánh dấu trong trò chơi ô chữ … Quan ngục nghe lời lời khuyên của tử tù “anh hãy về quê” ở lại với thien luông rồi “nghĩ cách chơi chữ” viên quản ngục cúi đầu chào tử tù và nói qua dòng nước mắt: “thằng ngu dốt này, xin cúi đầu xuống” hết lời. trong số họ đã thể hiện được vẻ đẹp tâm hồn của người tù dưới ánh sáng của thư pháp và của thi đàn.

cảnh xin chữ trong “Chữ người tử tù” thật xúc động. hình tượng thần hộ mệnh là một trong những thành công của Nguyễn tuất trong nghệ thuật thể hiện và xây dựng nhân vật dưới góc nhìn tài hoa độc đáo của người nghệ sĩ bậc thầy. vẻ đẹp đằm thắm với tấm lòng ưu tú là tâm hồn và nhân cách của viên quan ngục. Từ ngoại hình, ngôn ngữ, suy nghĩ, tình cảm đến cử chỉ, hành động của dũng sĩ đều được Nguyễn Tuân miêu tả bằng tất cả sự trau chuốt của một nhà văn tài hoa, thể hiện một con người có cốt cách cao đẹp: “kẻ trang hơn sinh ra để tỏ lòng kính trọng kẻ xu nịnh. mai “.

xác định tính cách của quản giáo – mô hình 5

Với hành trình tìm kiếm cái đẹp cả đời, Nguyễn Tuân được biết đến như một gương mặt tiêu biểu của văn học hiện đại. vốn kiến ​​thức uyên bác và tài năng nghệ thuật bậc thầy đã giúp ông để lại nhiều tác phẩm văn học có giá trị cho nền văn học Việt Nam và “Chữ người tử tù” là một trong những tác phẩm như thế. trong vở kịch, ngoài sự xuất hiện của cao cao, một người tài hoa, uyên bác thì người bảo vệ với những phẩm chất đáng quý cũng là một nhân vật đáng được quan tâm.

truyện ngắn “Chữ người tử tù” trích trong tập truyện “gây tiếng vang một thời”. Ban đầu, truyện có tên là “Dòng chữ cuối cùng” và được in trên Tạp chí Tao Đàn năm 1938. Cho đến khi được in thành tập “Vintage Cho Một Thời”, tác phẩm được đổi tên thành “Lời của hàng chết”. . câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ đầy biến động giữa hai con người với hai thân phận hoàn toàn trái ngược nhau, một bên là tử tù được đào tạo bài bản và một bên là quản giáo. Trước sự đối xử tử tế và tấm lòng của quản giáo, giáo viên trung học đã đồng ý trước yêu cầu của quản ngục. câu chuyện đã tái hiện lại một cảnh tượng chưa từng thấy trong phòng giam bẩn thỉu và chật chội để rồi kết thúc để lại dư vị xúc động trong lòng người đọc.

Để nói về nhân vật quản giáo, trước hết, anh ta là một người đàn ông trung niên, “đầu bạc, râu xám”. Khuôn mặt của anh được Nguyễn Tuân miêu tả rất điềm đạm, điềm đạm và hiền hòa với “nước ao suối, lặng lẽ, kín đáo và dịu dàng”. rõ ràng là anh ta đã được miêu tả với một vẻ ngoài cực kỳ hấp dẫn. sự háo hức của anh còn thể hiện qua nét mặt trầm ngâm “suy tư” sau khi gặp 6 tử tù mà trong đó “thủ lĩnh bọn phản nghịch” là một huấn luyện viên “có tài viết chữ rất nhanh và rất xinh”. Với tất cả kinh nghiệm và “tính mềm mỏng” của mình, viên quản giáo đã trở thành một nhân vật đặc biệt giữa chốn vượt ngục, khác hẳn với việc “sống tàn nhẫn bằng lừa lọc” ở đây.

Bên cạnh một người có “tính cách hiền lành”, người quản giáo còn có một đời sống nội tâm rất sâu sắc. Khi biết Huấn Cao không chỉ nổi tiếng với tài viết chữ mà còn là một người trượng nghĩa nhưng lại là một trong những tội đồ lớn trong triều, ông cảm thấy vô cùng đau khổ. Nguyễn Tuân đã đưa ra một so sánh rất thú vị rằng nếu xã hội ngục tù là “một khúc nhạc mà tiếng nhạc hỗn độn, hỗn loạn” thì viên quản ngục lại giống một giọng hát trong trẻo “chen vào giữa khúc đàn”.

và điều quý giá nhất ở người bảo vệ là tình yêu dành cho vẻ đẹp và sự độc đáo của trái tim. Dù ở trong tù nhưng sự xuất hiện của Huấn Cao vẫn khơi dậy khát vọng “treo đôi câu đối trong nhà riêng” do ông sáng tác. yêu cái đẹp cũng là yêu và kính trọng đấng tạo hóa nên “hàng ngày thi nhân vẫn đem rượu thịt ra đãi… càng thêm hào phóng”. vì yêu cái đẹp và tôn trọng đấng tạo hóa nên anh đã “đối xử đặc biệt” với một phạm nhân bị kết án tử hình, một hành vi có thể gây nguy hiểm đến địa vị, thậm chí là tính mạng của anh ta. Anh “đối xử đặc biệt” với việc huấn luyện cao độ ngay cả khi bị mọi người xua đuổi “bạn hỏi tôi muốn gì? Tôi chỉ muốn bạn đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa”. khi bị đuổi ra ngoài, anh ấy không hề phàn nàn hay trừng phạt nặng nề, thậm chí thức ăn họ mang đến cho anh ấy cũng hào phóng hơn trước.

Quản ngục luôn muốn có từ huấn luyện viên, hắn chỉ muốn huấn luyện viên dịu đi tính tình để hắn trình bày nguyện vọng. tuy đã chọn nhầm nghề, nhưng trên đời này, viên quản ngục nào có tâm hồn trong sáng, yêu cái đẹp như vậy? lòng yêu cái đẹp càng được thể hiện qua nỗi “đau khổ” của chàng trước kẻ độc thân sắp bị đưa ra toà, chưa kịp hỏi lời đã “ăn năn hối cải suốt đời”. nhưng may mắn thay, qua lời kể của nhà thơ, ông huấn luyện viên đã hiểu được tấm lòng của viên quản ngục và đồng ý cho lời. Chính nhân cách cao quý đó đã khiến huấn luyện viên cảm động: “Tôi cảm nhận được tấm lòng của các bạn về sự phân biệt tài năng.

Ai có thể nghĩ rằng một người như vị giáo sư này lại có thể có những sở thích cao cả như vậy. thiếu chút nữa ta đã mất lòng thiên hạ. “Từ trong lòng của quản giáo, từ cảm giác của huấn luyện viên, sân khấu lời nói trước nay chưa từng có hiện ra. Đó là một nhà tù bẩn thỉu và tăm tối, nhưng người so sánh nó với cuộc gặp gỡ giữa một anh hùng khách mời và một diễn viên có trái tim khác nhau. Tâm hồn cao thượng, cái đẹp và tình yêu, niềm đam mê cái đẹp đã gắn kết hai đối lập. Cảnh tượng chưa từng có này là chìa khóa để làm nổi bật chủ đề của câu chuyện rằng vẻ đẹp và tốt, họ sẽ luôn chiến thắng cái ác và sự gian ác trong bất kể hoàn cảnh nào.

Việc khắc họa thành công vẻ đẹp khác thường và mới lạ của viên quản ngục giữa chốn ngục tù tăm tối đã thể hiện được tâm hồn “suốt đời đi tìm cái đẹp” của Nguyễn tuẫn. Xuyên suốt tác phẩm, chúng ta không chỉ bắt gặp những kỹ thuật tương phản mà chúng ta còn thấy cách Nguyễn sử dụng nghệ thuật hội họa và điêu khắc rất tài tình và đây chính là điều làm nên sức hấp dẫn của tác phẩm. Chỉ bằng một vài nét phác họa độc đáo, Nguyễn Tuân đã thành công trong việc khắc họa trong mắt người đọc một nhân vật có tấm lòng nhân hậu và khát vọng cao cả.

Có thể nói, cùng với nhân vật thanh cao, viên quản ngục cũng góp phần thể hiện chủ đề của truyện, cũng như điều mà Nguyễn Tuân luôn muốn khao khát, đó là cái đẹp và cái đẹp luôn đủ sức vượt qua mọi thứ. . xấu xa, bẩn thỉu trong cuộc sống này.

phân tích nhân vật người quản lý: mẫu 6

“Chữ người tử tù” là một tác phẩm hay của tác giả nguyễn tuấn, đây là một trong những tác phẩm tôi thích nhất. và tôi hoàn toàn phản đối bài viết của tác giả trần hà nam nhận xét về tác phẩm này và nhân vật viên quản ngục. có thể tuổi tác và kiến ​​thức của tôi không được như tác giả trước, nhưng tôi xin đưa ra một số ý kiến ​​của riêng tôi. theo lời giới thiệu của tác giả, quản ngục vốn đã “đọc kinh thánh nghĩa”, là người có tâm, là “âm thanh trong trẻo xen giữa khúc nhạc nơi tiếng nhạc hỗn loạn”. – đó là những gì tác giả đã khẳng định.

Người cai ngục không phải là người đứng đầu bộ máy đàn áp, vẫn có thể chấp nhận được khi nói rằng ông ta đại diện cho chế độ phong kiến ​​lúc bấy giờ. nên khi nghe nhà thơ thảng thốt lần nữa, ông vội nói: “Đó là vấn đề chính nghĩa quốc gia… nếu tái diễn thì khổ lắm”, đó là vì ông sợ người ngoài biết sẽ bị quy tội. của cái chết, bởi vì anh ta chỉ là một quản giáo – một vị trí khiêm tốn. Ông ta đối xử với các tù nhân khác như thế nào thì không rõ vì tác giả không đề cập đến. nhưng bạn có thể đoán được phần nào từ vị trí của anh ta, vị trí của một người quản giáo, rằng anh ta bị buộc phải làm như vậy.

Tuy nhiên, tác giả cũng cho rằng vị Thượng Quan này là “một người có nhân cách tốt bụng, có phẩm cách và tôn trọng mọi người.” khi đối xử với cao cao, khi nghe bộ đội nhắc đến hai chữ “chú ý”, hắn đã hiểu, nhưng hắn không có, không phải bởi vì “người đó là giáo viên cấp ba, chủ bảo vật”, mà còn là giáo viên cấp ba. . … là người mà hắn luôn kính trọng, sao lại dám giở trò tiểu nhân bỉ ổi như vậy, thật sự không có mưu kế hay thủ đoạn? Hành động dâng rượu, cúng thịt hàng ngày của viên quản ngục cũng chỉ là từ tấm lòng, không muốn những ngày cuối đời ông chủ phải đau khổ. hành động này cũng vượt quá quy định của triều đình phong kiến. và có thể một phần anh ấy cũng muốn học lên cao.

Việc anh ấy muốn có được chữ thành lập cao không phải là mong muốn của anh ấy, mà là mong muốn của anh ấy. nói rõ hơn, “ước” và “ước ao”, hai từ này rất khác nhau về ngữ cảnh, ít nhất là đối với bài “Chữ người tử tù”. tác giả đã xây dựng hình ảnh một thần vệ giữa ngục tối có thể nung nấu khát vọng cao cả như vậy.

Anh ta là một cai ngục, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta có toàn quyền giết người trong tù. cho nên khi trải lụa cho cao học viết, anh ta không hề mở cùm, hơn nữa nhà tù là nơi nhiều tai mắt, nếu chuyện bại lộ sẽ mang thêm tội nặng cho ba người. . chi tiết mà tác giả đề cập: “luyện cổ nắm đấm, xích chân là giẫm lên chữ” là để khẳng định tài năng bất tử của người đẹp dù ở bất cứ đâu. chữ viết tay ra đời trong khi “cổ còn, chân thì xiềng” và chữ viết tay ra đời trong tư thế mà tác giả trần hà nam gọi là “thể hiện đầy đủ khí phách của người cầm bút”, xét cho cùng. sự khác biệt trong tư thế viết, vì chữ viết đẹp và có ý nghĩa.

chữ viết tay sinh ra trong cảnh gông cùm xiềng xích, thực tế mà nói đương nhiên không thể “đi lại thoải mái”. nhưng trong suy nghĩ, anh vẫn là một người tự do với những tham vọng bay bổng. Tuy nhiên, tác giả cũng cho biết, khi luyện Cao ngồi, ông vẫn nghĩ đến chuyện “đại ý không thành”. Huấn luyện viên cao lớn đã dành những giây phút cuối cùng của cuộc đời mình để tạo ra vẻ đẹp, để vẻ đẹp trở nên bất tử, đưa ra lời khuyên cuối cùng cho người mà anh ấy coi là người bạn tâm giao của mình.

xác định tính cách của một giám đốc nhà tù – mô hình 7

nguyen tuan là một nhà văn lớn, một nghệ sĩ dành cả cuộc đời để tìm kiếm cái đẹp. ông giữ một vị trí quan trọng và có nhiều đóng góp đáng kể cho nền văn học Việt Nam hiện đại. một trong những sáng tác tiêu biểu gây được tiếng vang trong sự nghiệp sáng tác của Nguyễn tuấn là truyện ngắn “Chữ người tử tù”. Trong truyện ngắn “Chữ người tử tù”, Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công một nhân vật độc đáo làm lay động trái tim người đọc. Bên cạnh sự rèn luyện cao, một con người tài năng, dũng cảm, bất khuất và trong sáng, chúng ta không thể không nhắc đến một nhân vật đặc biệt khác: quản giáo.

Quản ngục: Không phải là anh hùng cao to đẹp trai như Huấn Cao, càng không có vóc dáng và tính cách của một tên đao phủ khát máu, tham lam danh lợi, vinh hoa phú quý. quan có vẻ ngoài hấp dẫn. đầu có đốm xám, râu đã bạc màu. khuôn mặt trầm ngâm và nhiều nếp nhăn, anh ta có một đời sống nội tâm sâu sắc và trầm ngâm. sau khi nhận được lệnh của Sơn hưng quản lộ, về việc tiếp nhận sáu tử tù, trong đó có một tên cao thủ “nổi loạn” “có tài viết văn rất nhanh và rất hay”, viên quản ngục. thủ thuật “suy nghĩ”.

hình ảnh viên quản ngục nửa đêm thức trắng rửa đĩa dầu, lúc đầu thì “vui mình” cho đến khuya, gương mặt “chỉ còn là bề ngoài của mùa xuân. ao, tĩnh, yên tĩnh, kín đáo và thuần hóa ”. việc giam giữ sắp tới đã gây ra sự hoang mang lớn trong tâm trí của người quản giáo này. anh ta là một người từng trải, với một tính cách hiền lành, khác với những kẻ sống tàn ác bằng cách lừa dối trong tù. và điều mà chúng ta thấy rõ ở con người này là tâm hồn trong sáng, yêu cái đẹp và trọng người tài.

đãi ngộ trung học, quản ngục rất mực kính trọng, tỏ rõ thái độ phân biệt người tài. ngày nhập viện, quản giáo phá lệ nhận tù nhân mọi ngày, “hôm nay quản giáo nhìn sáu tù nhân mới bằng ánh mắt dịu dàng.” ngay từ cái nhìn đầu tiên, vị giám đốc đã thầm bày tỏ tình cảm chân thành của mình đối với đấng tạo hóa – đào tạo nên sắc đẹp. Bất chấp những tên tay sai bên dưới nhắc nhở anh ta rằng anh ta phải dùng đồ đẹp trong tù để bẻ cong cây cung và tra tấn, quản ngục vẫn im lặng bỏ qua anh ta.

Bởi vì giờ phút này, quản giáo biết mình đã tìm được người thích hợp, người này ngay từ đầu có thể đọc được thánh ý nghĩa, hắn mỗi đêm đều muốn có lời của hắn. trong nửa tháng tù, ngày nào giáo viên trung học cũng được tiếp rượu thịt trước bữa cơm tù, quả là chuyện lạ, nhưng người ta vẫn âm thầm đón nhận như một thú vui khi sinh ra đã không bị giam giữ. và người đứng sau những bữa cơm rượu ngon không ai khác chính là viên quản ngục, người đã sắp xếp sự đối xử đặc biệt cho thầy tế lễ thượng phẩm. Rồi một ngày đích thân thầy hiệu trưởng xuống tra hỏi quản giáo, chúng ta càng thấy rõ hơn tấm chân tình của thầy đối với trường cấp ba.

nhưng trước những lời lẽ trân trọng và quý mến của anh, cao cao đã tỏ ra gay gắt và gạt bỏ: “anh hỏi tôi muốn gì? Tôi chỉ muốn một điều. đối mặt với tình huống như vậy, người nắm quyền rất bình tĩnh. Tôi không thể tức giận để trả thù. đừng hành động như một người nhỏ nhen. viên quản ngục chỉ lễ phép lùi lại một câu: “xin chấp nhận”, cấp ba và năm bạn học vẫn được “biệt đãi”, cơm rượu là thứ “sau này hơn trước”. tại sao nhà tù lại hành xử như vậy? Về gia thế, ông chỉ tự nhận mình là “quản ngục, quản ngục”, còn Huấn Cao là một anh hùng tài tử “khuynh đảo thiên hạ”, nổi tiếng thiên hạ về tài “viết chữ rất nhanh và rất Nhanh.” “. đẹp”. Ngoài ra, quản giáo còn hy vọng chờ cấp ba “dịu đi tính tình” để xin chữ. nếu tử tù cho anh ta nằm sàn thì anh ta “mãn nguyện”. Bằng cách này, Nguyễn Tuân đã làm nổi bật nhiều phẩm chất của viên quản ngục: điềm đạm, nhã nhặn, nhẫn nại.

viên quan ngục có tâm hồn trong sáng, cao thượng, biết trọng người tài, rất mực yêu cái đẹp. Dù đã “chọn nhầm nghề” nhưng bạn nghĩ trên đời này còn có vị lãnh chúa nào có “ước nguyện” cao cả như anh ấy không? khát vọng của anh ta thật cao cả, thật là một thú vui tao nhã của con người. Giám đốc trại giam mong muốn một ngày nào đó “sẽ được treo trong nhà riêng của mình một đôi câu đối do chính tay chủ viết ra”. anh say mê, khao khát vì “dạy sao cho đẹp, cho vuông”. với người quản giáo, không có vinh dự nào lớn hơn nếu “được treo cao, treo cổ, là có một kho báu trên đời”. do đó, khi không nhận được sự chỉ dạy cao độ, các cán bộ trại giam đã sống trong cảnh bi đát.

“Đau lòng” của anh là có cao thủ chỉ đạo, dưới quyền nhưng anh không dám đối mặt vì quản giáo cảm thấy nhân cách của tử tù quá xa vời. anh ta! Ngoài ra, ông còn “đau khổ” và lo lắng rằng sau này nếu bị xử tử Tào Tháo mà không kịp xin vài lời thì “sẽ ân hận suốt đời”. Có thể nói, đó là một bi kịch cao cả được Nguyễn Tuân cảm nhận trên phương diện văn hoá và nghệ thuật. tâm trạng day dứt của quản giáo mang đến cao trào cho tác phẩm khi người hướng dẫn đồng ý nói ngay trước khi người này phải ra tòa nhận án tử hình.

Dù có chuyện gì xảy ra rồi cũng sẽ phải xảy ra chuyện, giấy báo tử được gửi đến trại giam nơi cấp ba, quản ngục gọi nhà thơ đến và thổ lộ tình cảnh của mình với anh như một tiếng thở dài, than thở sao thời gian trôi nhanh. anh còn chưa kịp xin học cao mà đã lãnh án chém … nhà thơ nghe lại rất xúc động nên đã đến gặp người tù đang bị giam lỏng để kể cho anh nghe câu chuyện và anh ta luôn đưa tin về cái chết. hình ảnh để luyện nghe cao. sau khi nghe tên người tù, anh ta mỉm cười. đó là một nụ cười, không phải là nỗi sợ hãi về cái chết sắp xảy ra. Hắn hẳn là một người đã từng đối mặt với nhiều nguy hiểm, hắn đã quen với cái chết ở cự ly gần, nụ cười mới nở trên môi như thế này, người này quả là một anh hùng bất khuất, tự hào nói sao quản ngục không nể mặt. , ngưỡng mộ, và anh yêu cái từ thể hiện hoài bão của cả một đời người phiêu bạt khắp bốn phương. Như hiểu được nỗi lòng của viên cai ngục, anh nói: “Tôi cảm thấy tấm lòng của anh về sự phân biệt tài năng.

Xem Thêm : Đồng Chí – Tác giả: Chính Hữu

Ai có thể nghĩ rằng một người như vị giáo sư này lại có thể có những sở thích cao cả như vậy. suýt nữa ta đã mất lòng thiên hạ “. Nhân cách văn hóa cao đẹp của viên quản ngục khiến ông xúc động và kính trọng. một bậc anh hùng, tài hoa, cảnh đẹp hiếm có trong nhân gian, đấng quyền năng cúi đầu khiêm nhường trước một Tử tù trong khi tử tù lặng lẽ viết một bức thư pháp khiến hàng nghìn người nể phục, quý mến, săn đón, cầu mong được ví như báu vật quý trên đời.

trước vẻ đẹp của thư pháp, dung quan đã trở thành tri âm, tri kỷ của những kẻ bị kết án tử hình. quan quản ngục “cúi xuống” cất những đồng tiền kẽm đã đánh dấu vào ô chữ… quan quản ngục nghe lời tử tù “nên về nhà” ở với thien quan rồi mới “nghĩ đến chuyện chơi” .. Mandarin cúi đầu trước người tử tù và nói qua nước mắt: “Tên ngu dốt này, xin cúi đầu xuống”. tất cả đã thể hiện được vẻ đẹp tâm hồn của người tù dưới ánh sáng của thư pháp và thi phú.

hình tượng người giám hộ là một trong những thành công của nguyễn tuấn trong nghệ thuật thể hiện và xây dựng nhân vật dưới góc nhìn tài hoa độc đáo của người nghệ sĩ bậc thầy. vẻ đẹp đằm thắm với tấm lòng ưu tú là tâm hồn và nhân cách của viên quan ngục. Từ ngoại hình, ngôn ngữ, suy nghĩ, tình cảm đến cử chỉ, hành động của dũng sĩ đều được Nguyễn miêu tả tuân theo tất cả sự trau chuốt của một nhà văn tài hoa, thể hiện một con người có cốt cách cao đẹp.

Quản ngục và quản giáo về phương diện xã hội hoàn toàn trái ngược nhau, đối lập về học vấn cao, nhưng xét về nghệ thuật, quản ngục là người biết yêu, biết say mê và tôn thờ cái đẹp. Chủ đề của tác phẩm còn được thể hiện rõ ràng hơn: thứ duy nhất được tôn vinh và trân trọng là cái đẹp.

xác định tính cách của quản giáo – mô hình 8

Nhắc đến Nguyễn tuấn những năm 1930-1945, độc giả sẽ nhớ đến câu chuyện tình lãng mạn nổi tiếng của ông: “Chữ người tử tù”. một cuộc gặp gỡ diễn ra trong một nhà tù chật hẹp với những mâu thuẫn. làm nổi bật hình tượng nhân vật có chí cao – người anh hùng, người nghệ sĩ tài hoa. nhưng khi rèn luyện cao độ thì không thể thiếu quản ngục: “tiếng nói trong trẻo” giữa trại giam.

Người cai ngục xuất hiện ở đầu vở kịch để trò chuyện với nhà thơ. Tên Huấn Cao xuất hiện theo lệnh khiến viên quản ngục nghi ngờ, ông hỏi thầy thơ về Huấn Cao với thái độ ân cần, kính trọng. nhân vật quản ngục với chức danh quản giáo không cao, lương không cao nhưng cũng có thể coi là người có danh, là người đại diện cho các quy tắc của triều đình. ngay từ phần giới thiệu ban đầu, người viết đã giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nhân vật này.

Trong đêm đầu tiên, hình ảnh viên quản ngục được khắc họa với dáng ngồi trầm ngâm “vẻ mặt lo lắng thắt chặt thái dương…”. có lẽ đã có một bí mật thầm kín trong lòng viên quản ngục. viên cai ngục lo ngại rằng sự xuất hiện của thượng tế trong ngục cũng đồng nghĩa với việc một người tài giỏi sắp lãnh án tử hình. một niềm tiếc nuối mơ hồ cho một ngôi sao chính sắp rời vũ trụ. nhưng là người có danh tiếng, người quản giáo sống trong nghịch cảnh và cô đơn. anh muốn xin lời, nhưng anh không dám nói. danh tính “cá trong chậu, chim trong lồng”.

một viên quản ngục, một cái tên mà ngày nay còn được nhắc đến, huống hồ là trong thời kỳ phong kiến, người ta luôn có những định kiến ​​nhất định về họ: kẻ gian xảo, kẻ ham tiền, …. nhưng Nguyễn tuấn đã xây dựng một hình tượng mới về A Prison Warden: Một cai ngục có tâm nhìn nhận người tài.

Người quản giáo có mong muốn cao cả là có được trình độ học vấn cao để đi chơi ở nhà. “Điều đau đớn nhất của quản giáo là có cao thủ chỉ đạo, dưới quyền nhưng không biết xin chữ. anh không đủ dũng khí để đối mặt với một người ở quá xa mình, anh chỉ lo lắng cho tương lai. đây thưa ông. Huấn luyện viên đã bị xử tử nhưng không kịp hỏi thăm vài lời, sau này sẽ ân hận cả đời. “Một điều ước thật sự tao nhã. Anh ta quan tâm đến việc rèn luyện cao độ. Khi nghe tin đã đến được nhà tù, anh ấy đã gửi một lá thư để làm sạch nó và “cần được sử dụng”.

sau đó khi thầy tế lễ thượng phẩm đến, người cai ngục chào đón anh ta bằng một ngoại lệ. người dẫn giải hỏi quản giáo, nói đến những cách tra tấn thông thường, nhưng quản giáo trả lời với vẻ điềm tĩnh khác hẳn mọi khi, khiến họ giật mình và hoang mang. ông đã nhìn ngôi trường cấp ba bằng ánh mắt “nhân hậu” và thái độ kính trọng vô cùng của một quản ngục đối với quản ngục. Quản giáo cũng đối xử đặc biệt với cậu khi cho cậu ăn thịt trò mỗi ngày, không chỉ với giáo viên mà còn với bạn bè của cậu.

sau đó một hôm hiệu trưởng trốn đi thăm trường cấp ba, bị cấp ba mắng mỏ và tỏ ra khinh thường: “Tôi chỉ muốn một điều, đó là cô đừng bao giờ đặt chân đến đây.” viên quản giáo nhã nhặn, nhã nhặn, cung kính đáp: “xin nhận.” Phong thái điềm đạm, thái độ nghiêm túc, mục đích thể hiện lòng tự ái này đã soi sáng một tâm hồn cao thượng và sẵn sàng quỳ gối trước hoa mai.

Biết được giáo viên cấp ba đồng ý với lời nói, hiệu trưởng đã cẩn thận chuẩn bị lụa trắng, mực dính và mực thơm. sự chuẩn bị như vậy cho thấy quản giáo vô cùng coi trọng cái đẹp. yêu cầu rèn luyện cao độ với thái độ “cúi đầu chào thua” để quản giáo tôn trọng đào tạo cao và coi trọng cái đẹp. trước vẻ đẹp của thư pháp, dung quan trở thành tri âm, tri kỷ của những kẻ bị xử tội. quan quản ngục “cúi xuống” cất những đồng tiền kẽm đã đánh dấu trong ô chữ… quan quản ngục nghe lời tử tù “nên về quê” để giữ lấy khẩu khí rồi “nghĩ cách chơi chữ”. . viên quản ngục cúi đầu chào tử tù và nói qua nước mắt, “kẻ ngu dốt này xin cam lòng.” viên quản ngục coi thượng tế như một đấng thiêng liêng, một nhà truyền giáo. của nhà tù dưới ánh sáng của thư pháp và thien luong, ánh sáng của cái đẹp.

nguyenobey đã sử dụng thành công lối viết lãng mạn để xây dựng hình ảnh một viên quản ngục hoàn toàn khác với những định kiến ​​trước đây. ông là một viên quản ngục yêu cái đẹp, kính trọng người tài, quý trọng ánh sáng từ trời. một người “sống gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”.

xác định tính cách của giám đốc trại giam – người mẫu 9

nguyễn tuân với những trang sử hào hùng hiện lên dưới lớp chữ quốc ngữ trong sáng và chuẩn mực, luôn làm mọi cách để làm sống lại một quá khứ huy hoàng. Và tôi cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ Nguyên tuân thủ và đẩy các nhân vật của mình theo hướng đó. chẳng hạn như trường hợp của viên giám đốc nhà tù trong câu chuyện “lời nói của kẻ bị kết án tử hình” (trong một đoạn âm thanh một lần).

Xem thêm: Tóm tắt, phân tích tác giả , tác phẩm – Tình yêu và thù hận – U. Sếch-xpia – Văn 11

tù nhân: anh không phải là một anh hùng cao to đẹp trai như thượng tế, lại càng không có vóc dáng và tính cách của một tên đao phủ khát máu (máu me). người đó là hình ảnh trung gian giữa cái đẹp và cái xấu. Dưới ngòi bút tài hoa của một bậc thầy ngôn ngữ, hình ảnh trung gian ấy cũng thật mơ hồ, không có ranh giới rõ ràng.

Thoạt nhìn, viên quản ngục có vẻ là một con người cam chịu, điềm đạm và không khác gì những người cùng thời: “việc triều đình quốc gia ta biết gì, để ta bàn luận thêm.” trong khuôn khổ phong kiến, “phép nước” quen với việc cai ngục tiếp nhận tù nhân, với “những thủ đoạn tra tấn thường thấy”. lúc đó, người quản giáo lạnh như cỏ, ngoan ngoãn như một nô lệ trung thành với vai trò của mình.

nhưng không ai ngờ rằng, bên trong con người ấy luôn có một mầm tươi xanh của vẻ đẹp. cái chồi đó tuy bị dập nát nhưng vẫn háo hức sống như chờ một thời gian nữa mới dậy được. và sau đó thời gian đã đến. được đào tạo bài bản, xuất hiện một con người văn học, võ nghệ với “tài viết chữ đẹp rất nhanh”. người quản giáo bắt đầu rơi vào tâm trạng rất khó chịu. chiến đấu thầm lặng trở thành nét tiêu biểu của quản ngục xuyên suốt truyện, vừa là biểu hiện tiêu biểu của quản ngục xuyên suốt truyện, vừa là biểu hiện tiêu biểu của “tính hướng nội” mà mỗi chúng ta thường gặp trong các tác phẩm của Nguyễn tuấn.

cuối cùng, niềm đam mê cái đẹp đã chiến thắng. tuy chiến thắng đó không phải là tuyệt đối nhưng cũng đủ khiến người quản giáo trở thành một con người khác. “rất nhiều âm thanh phức tạp nhô lên khỏi mặt đất, ủng hộ một ngôi sao chính trị muốn từ biệt vũ trụ”, “ngôi sao chính trị” tất nhiên là một tham chiếu cấp cao, trong khi “âm thanh phức tạp” “là người ngầm ám chỉ ? người đó là viên quản ngục. viên quản ngục muốn đánh giá cao cái đẹp nhưng lại e ngại nên nguyễn tuấn đã để cho nhân vật này biến thành một thứ vô hình, hư ảo. để đánh thức cái đẹp, và bộc lộ sự yếu đuối, yếu đuối của Nguyên tuấn trong ánh mắt hoài niệm xa xăm, thần đã soi mói và trách móc chàng: ” thần thường làm ác, đày người trong sạch giữa một đống cặn bã ”.

Xuất phát từ cùng một quan niệm, người quản giáo cho rằng mình đã “chọn nhầm nghề”, nguyễn tuấn đã đi tìm cái đẹp và tìm thấy một vẻ đẹp mong manh và tỏa sáng giữa bầu trời tăm tối.

miễn những thủ đoạn tra tấn, đối xử đặc biệt với tù nhân tử tù, rồi mạnh dạn xin chữ, khéo léo, từng chút một, tô thêm vẻ đẹp cho viên quản ngục vì: “Biết người tài không nên kẻ xấu. chàng. tuy nhiên, khi đã đối xử đặc biệt và cố gắng xin thư, quản ngục vẫn sợ hãi, vẫn bảo nhà thơ nói lại với Lyceum: “Chỉ cần anh giữ bí mật là được”, nhưng chắc chắn không thể thiếu được, một chi tiết vừa lãng mạn vừa hiện thực… Thương tài của người huấn luyện vĩ đại nhưng lại sợ “phép vua”. phải rất tinh tế. Nguyên Thuần đã phát hiện ra điều đó. Anh ấy phải rất tài năng nếu chúng ta không viết về nỗi sợ hãi tiềm ẩn, nó không có thực, nhưng nguyen tuân theo anh ấy là một con người luôn tìm kiếm cái đẹp và cái thực. cuộn, luộc nhân vật mang tính biểu tượng.

yêu thích tài năng thời cấp 3, khao khát “giật lấy chữ ông huấn luyện viên treo cổ như có báu vật trên đời”, đến thời điểm này, viên quản giáo dường như không còn là quản ngục mà là hóa thân của nguyễn tuân. với nhịp tim và hơi thở dành để đánh giá cao vẻ đẹp. “Một buổi chiều se lạnh lồng ngực thu người đọc thương”. nó không còn là tang tóc, thương tiếc nữa mà đã lên đến đỉnh điểm của sầu thảm, của liêu trai. Nhận được công văn, người quản giáo đã biết trước về điều đó nhưng vẫn cảm thấy thất vọng đột ngột. Thiên Lương vừa tỉnh dậy đã có người giục quản giáo ra tay. một. hành động chống lại những gì người quản lý nói: “Tôi biết, tôi đã được phép.”

tình yêu với cái đẹp đến đam mê đã đánh thức bản lĩnh vốn đã ngủ yên trong nhiều năm.

trong khung cảnh hoành tráng câu chữ, có một chi tiết đáng nhớ: “viên quản ngục viết chữ xong, quản giáo vội bỏ những đồng tiền có đánh dấu ô chữ vào đĩa lục của mình”, “nghiêng” không thôi. xu nịnh mà là ngưỡng mộ.Khi sự ngưỡng mộ lên đến đỉnh điểm cũng là lúc câu chuyện kết thúc. “kẻ ngốc này muốn tỏ lòng kính trọng” .một nghệ thuật đặc sắc, kết thúc câu chuyện ở cao trào.Đó là nghệ thuật đặc sắc làm nổi bật vẻ đẹp toàn diện , Tuyệt đẹp và độc đáo đối với cả người ăn xin và người cho.

Trong suốt câu chuyện, nhân vật quản giáo luôn tồn tại với một ý nghĩa nhất định. viên quản ngục không chỉ là một hình tượng đơn thuần mà còn là một nhân vật hội tụ những đặc điểm chung nhất của quan niệm và phong cách hào hoa một thời của nguyễn tuân: lãng mạn mà vẫn hiện thực, đó là tiếng nói của khí phách, của tinh thần dân tộc, đó là biểu hiện của “tình yêu và nỗi nhớ về quá khứ và có sức mạnh làm sống lại một thời xa xưa”.

xác định tính cách của quản giáo – mẫu 10

nguyen tuan: một nhà văn dành cả đời để tìm kiếm cái đẹp. trước cách mạng tháng Tám, các nhân vật trong trang văn của nó đều là hiện thân của cái đẹp. chắc hẳn chúng ta không thể nào quên được một người huấn luyện viên năng khiếu, tài năng, xinh đẹp, dũng cảm, bất khuất. Ngoài ra, nhân vật viên quản ngục mà tác giả khắc họa là một người trọng đức, biết yêu quý và trân trọng cái đẹp càng làm nổi bật nhân cách cao đẹp của nhà văn.

Về địa vị xã hội, quản ngục là người đại diện cho quyền lực của tòa án và luật pháp, đại diện cho cái xấu và cái ác vào thời điểm đó. tuy nhiên, về nghệ thuật, anh ấy là một người đam mê, yêu cái đẹp và rất say mê nét chữ của bậc thầy.

người quản giáo là một nghệ sĩ yêu và trân trọng cái đẹp. điều đó được thể hiện trước hết ở thú chơi chữ. Ngày xưa, nhắc đến quan, người ta thường nghĩ ngay đến những tên “đầu trâu mặt ngựa” uy quyền, nhưng mấy ai biết được, vẫn có một nghệ sĩ có tâm hồn nghệ sĩ với thú chơi bời lêu lổng như quản ngục. Anh rất tâm huyết với nó, anh luôn khao khát có được con chữ mình luyện được treo trong chính ngôi nhà của mình vì “chữ anh dạy cao lắm, vuông lắm”, anh coi đó là báu vật trên đời. khát vọng đó còn được ông thể hiện trong niềm vui sướng khi nghe tin trong số những phạm nhân được dẫn giải về trại giam đều được đào tạo bài bản. chàng chỉ băn khoăn làm sao để có được lời thầy dạy, vừa xót xa cho người tài hoa phải chịu cảnh tù đày, vừa day dứt trong lòng khi ước nguyện không được thực hiện. Anh chỉ lo một ngày nào đó mình bị xử tử mà không xin được chữ, sẽ là một điều xấu hổ và ân hận suốt đời. Nguyễn Tuân đã nhìn nhận một cách sâu sắc và trân trọng vẻ đẹp nhân cách của nhân vật trên phương diện văn học, nghệ thuật.

đạo diễn là người có con mắt nhìn nhận, đánh giá người tài và cũng là người có tâm. trong cuộc đối thoại với nhà thơ, ông luôn thể hiện sự thành kính của mình đối với vị thần cao cả. Hàng ngày họ đãi người huấn luyện và bạn tù của anh ta những món thịt và rượu ngon. khi được rèn luyện để khinh thường và coi thường mình, anh ta không oán trách, tức giận hay tìm cách trả thù, mà vô cùng tôn trọng, lễ phép và hiểu chuyện “những kẻ khuấy nước từ trời, giáng lên đầu người ta, người ta sẽ không biết ai khác, nhiều lắm.” trừ đi những gì tôi đang có, tôi chỉ là một thằng nhỏ cầm tù. ” thật là một quả quýt đáng kính.

<3 Buổi chiều của đêm đầu tiên khi vào trại giam, anh trăn trở, suy tư về nghề với vẻ mặt “trầm ngâm” vì “chọn nhầm nghề”. Nguyễn Tuân nhận xét ngục tù là “tiếng đàn trong trẻo chen vào giữa tiếng nhạc xập xình, hỗn độn”. khi được đào tạo bài bản, anh ấy đồng ý với lời nói rằng anh ấy vô cùng hạnh phúc. anh cúi đầu trước vẻ đẹp thể hiện trong tư thế và thái độ của cô khi cô nhận lời trong không gian tối tăm và bẩn thỉu của nhà tù. người quản giáo “ngồi xổm xuống để giữ những ô chữ có đánh dấu những đồng tiền kẽm trên mặt lụa bóng”. sự khiêm tốn đó không phải là nhỏ nhen mà tôn lên sự cao đẹp của một nhân cách cao đẹp. nhất là khi được cao thủ khuyên bảo, thoát khỏi nghề này, bạn cảm động cúi đầu trước quản ngục mà ứa nước mắt, thốt ra những lời chân thành “tên ngốc này, xin hãy tỏ lòng kính trọng với hắn”. Thiên tài trong sáng của viên quản ngục đáng trân trọng trong "Trong hoàn cảnh tù tội, con người sống bằng sự tàn nhẫn, bằng lừa lọc."

với tài kết hợp hài hòa giữa lối viết lãng mạn và hiện thực. ngôn ngữ nghệ thuật sinh động với cách sử dụng từ ngữ Hán Việt xen lẫn từ ngữ thuần túy, câu văn vừa phải, mềm mại, sâu lắng miêu tả tính cách viên quản ngục, trọng tài, so sánh với bản lĩnh tài ba của ông, tạo nên hình tượng nhân vật thể hiện vẻ đẹp của “một thời oanh liệt” trên trang nguyễn tuấn.

Qua nhân vật viên quản ngục, ông cho chúng ta thêm nhiều bài học về cách nhìn và quan niệm về con người. trong mỗi chúng ta luôn tồn tại một tâm hồn nghệ sĩ yêu cái đẹp và coi trọng người tài, không phải ai cũng xấu, ngoài những người chưa tốt vẫn còn đó những tấm lòng cao cả, những thiên tài trong sáng. Điều đó cũng cho thấy quan niệm mới về nghệ thuật là cái đẹp có thể nảy sinh trong môi trường xấu xa, nhưng không vì thế mà tàn lụi, ngược lại, nó càng tỏa sáng và mang ý nghĩa nhân văn, cao cả. .

xác định tính cách của giám đốc trại giam – mô hình 11

Chữ người tử tù của nguyễn tuấn ngoài tính cách của viên quản giáo, ta còn thấy được tính cách của một viên quản ngục biết tôn trọng con người và tôn trọng những người chính trực, viên quản ngục là giọng ca trong trẻo giữa tiếng đàn. nhưng âm nhạc hỗn loạn và hỗn loạn. nhân vật đã được Nguyễn tuấn khắc họa rất đẹp và ấn tượng.

Người quản giáo là một ông già, đầu đã bạc và râu đã ngả màu. khuôn mặt nhăn nheo và tự ti cho thấy anh là người có đời sống nội tâm sâu sắc và phong phú. Sau khi nhận được mệnh lệnh được gửi đến, trong số sáu người bị kết án tử hình, có một giáo viên cao cấp, người mà anh luôn ngưỡng mộ vì nét chữ đẹp của mình, điều này khiến anh vô cùng bối rối và suy nghĩ.

Người quản giáo là một người có số phận bi thảm. anh là người có “tính tình nhân hậu, biết kính trọng mọi người ngay” “anh là giọng ca trong trẻo xen giữa khúc nhạc hỗn độn, hỗn loạn”. nhưng với tính cách đó, con người đó đã bị đặt vào tình huống chỉ có sự lừa dối và tàn nhẫn. hoàn cảnh sống và phẩm chất của nhân vật hoàn toàn trái ngược nhau: viên quản ngục tốt bụng, chất phác nhưng lại phải sống đời đời kiếp kiếp với một lũ cặn bã. đó là bi kịch của cuộc đời anh ấy.

sống trong hoàn cảnh ấy nhưng viên quản ngục vẫn giữ được tâm hồn và tính cách cao đẹp. khi ông nhận lệnh, biết rằng trong số những tử tù được đào tạo bài bản đã khiến ông phải suy nghĩ suốt đêm, thì lần nhập viện tiếp theo đã gây rúng động lòng nhân hậu của ông: gương mặt “trầm tư” dần được thay thế bằng “mặt nước ao suối. , bình tĩnh. , kín đáo và nhẹ nhàng. Chẳng lẽ trong đêm tĩnh mịch đó, hắn đã suy nghĩ và cân nhắc quyết định sẽ đối xử đặc biệt với tên tư thông được đào tạo bài bản này, để từ vẻ mặt trầm tư và lo lắng của hắn trôi qua thanh thản? bình tĩnh, bình tĩnh.

niềm đam mê nghệ thuật, sự tôn trọng dành cho những người làm công tác tài chính là những yếu tố khiến anh quyết định cho học sinh trung học được đối xử đặc biệt. nhưng đi đến quyết định này, bản thân người quản giáo cũng phải đối mặt với nguy hiểm. nhưng với lòng yêu cái đẹp, bằng chính khí phách của mình, viên quản ngục vẫn quyết định đối xử đặc biệt với thượng tế. đãi ngộ đặc biệt cao, quản giáo cũng hy vọng hắn sẽ giữ lời, nhưng đó chỉ là hi vọng mờ mịt, do bản tính dạy dỗ vốn có của hắn, mà quản giáo cũng hiểu quá rõ. kể cả khi lấy hết can đảm đến gặp Huấn cao, nhận được lời dè bỉu của Huấn cao, nhưng quản ngục vẫn lịch sự lùi lại và nói “xin hãy nhận lời” và mọi sự đối xử đặc biệt vẫn tiếp tục như cũ. Hành động ấy, nghĩa cử khiêm tốn ấy là cả tấm lòng của người quản giáo vùng cao, chính ông đã tự thú: “Những kẻ trên trời dưới đất rung chuyển, thậm chí trên đầu thiên hạ còn không biết là có. , kém hơn nhiều so với những gì tôi đang có, tôi chỉ là một kẻ nhỏ nhen trong tù. “

Trong những ngày huấn luyện cao độ dưới sự cai trị của mình, giám đốc vẫn có hy vọng: huấn luyện viên sẽ dịu bớt tính khí của mình, sau đó yêu cầu anh ta dạy các chữ cái cho vuông và trắng. đã được chuẩn bị trong một thời gian dài. nếu anh ta được đào tạo cao về lời nói, cả đời anh ta được coi là hài lòng và thỏa mãn. điều làm cậu đau nhất là cậu đang huấn luyện dưới quyền nhưng lại không biết xin thẻ. anh sợ một ngày nào đó họ bắt anh đi, anh sẽ hối hận cả đời.

ngày nhận được công văn, viên quản ngục “tái mặt”, chỉ vì đêm nay, ngày mai, ông. cao cao đã bị bắt đi để hành quyết, vì vậy mong ước của anh ấy về những tấm thẻ có lẽ có thể được thực hiện mãi mãi. nhưng bên cạnh ông có một nhà thơ cũng có tấm lòng tài hoa có một không hai, nghe được lời tâm sự của viên quản ngục, nhà thơ đã tìm ông dạy bảo, kể cho ông nghe về nỗi lòng thầm kín của viên quản ngục. Người hướng dẫn cao tay thấu hiểu nỗi lòng của viên quản ngục: “Tôi cảm nhận được tấm lòng đa tài và độc nhất vô nhị của cậu. Không biết một người như cậu chủ này có thể có được những sở thích cao cả như vậy không. Chỉ một chút nữa thôi là tôi đã đánh mất một trái tim trên đời rồi . ” Chính tính cách và phẩm chất của viên quản ngục đã gây ấn tượng và cảm động cho Huấn Cao. “cảnh từ diễn ra trong ngục thất của một người tử tù và cuộc gặp gỡ giữa một anh hùng hiệp khách và một tài tử.” Trong không gian tối tăm, ẩm thấp và chật hẹp của nhà tù, một cảnh tượng chưa từng có tiền lệ đã diễn ra. những tấm lụa trắng vẫn còn nguyên sờn sờn, những đồng tiền kẽm đánh dấu ô li, mùi mực thơm phức đã được quản giáo chuẩn bị chu đáo với tất cả sự trân trọng. dưới ánh sáng đỏ rực của những ngọn đuốc, ba người đứng đầu nhóm chăm chú vào từng nét chữ mà người tù viết. sau khi viết xong từng chữ, viên quản giáo “cúi xuống cất đi những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ” và nhà thơ “tay run run lấy lọ mực”. trên tấm lụa trắng ghi nét chữ, quản giáo nghe lời khuyên chân tình của tử tù, lui về quê, bỏ nghề để giữ gìn sự trong sạch. Cảm phục về tài năng, cảm nhận về nhân cách, viên quản ngục vội cúi đầu trước viên quản ngục, vừa khóc vừa nói: “Tên ngu dốt này, xin hãy bái phục”. anh ta được xác định là một kẻ si mê, đã sống trong tù một thời gian dài, gần như làm hoen ố nhân cách và phẩm giá của chính mình. Nhờ ánh sáng của cái đẹp, của một nhân cách được đào tạo bài bản, người quản ngục được soi sáng, để anh ta có thể sống phần đời còn lại trong sự thanh thản và trong sạch.

nghệ thuật xây dựng nhân vật đặc sắc, đặt nhân vật vào một tình huống gặp gỡ độc đáo, kết hợp với nghệ thuật phóng đại, phóng đại, tương phản giúp bộc lộ tính cách nhân vật. nhân vật được miêu tả thiên về chiều sâu tâm lý thể hiện qua những đoạn độc thoại nội tâm.

Với nghệ thuật miêu tả nhân vật độc đáo có một không hai, Nguyễn Tuân đã vẽ nên chân dung viên quản ngục vừa đẹp trai, vừa cao quý. đồng thời cũng cho thấy trong mỗi người luôn tiềm ẩn một phần nghệ sĩ, tâm hồn yêu cái đẹp và tài phán đoán.

xác định tính cách của giám đốc trại giam – mô hình 12

“Chữ người tử tù” là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất trong sự nghiệp của Trạng nguyên. Với niềm đam mê cái đẹp, các sáng tác của anh luôn chú trọng phát hiện và khai thác con người về tài năng và tính nghệ thuật. Viên quản ngục trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” là tiêu biểu cho tư duy nghệ thuật và lối viết sáng tạo của Nguyễn Tuân.

“Chữ người tử tù” kể về một tử tù có tài viết chữ đẹp mang tên mình. khi bị đưa vào ngục, viên quản ngục thay vì đối xử tàn nhẫn, độc ác với người tù lại vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ tài năng của ông giáo, ông mong muốn được rèn luyện về thư pháp. trước khi trường trung học bị hành quyết, trong nhà tù tối tăm và ẩm thấp, cảnh từ đầy xúc động. hình tượng viên quản ngục được tác giả xây dựng với những nét nổi bật, tâm hồn thánh thiện, khao khát và trân trọng cái đẹp.

người cai ngục được trình bày trực tiếp trong cuộc đối thoại với câu thơ. Nguyễn Tuân miêu tả viên quản ngục với một số đặc điểm ngoại hình: “khuôn mặt trầm tư”, “khuôn mặt trầm tư”, bộc lộ hình ảnh một người từng trải. Những miêu tả này không chỉ mang đến cho người đọc hình dung về ngoại hình, tuổi tác, cách cư xử của viên quản ngục mà còn giúp đi sâu vào thế giới nội tâm của nhân vật. bên trong con người thiền dường như chứa đầy những tâm tư, cảm xúc dày vò. hình ảnh một con người điềm đạm, kiệm lời và có phần khắc khổ hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài hách dịch, độc ác của viên quản ngục bình thường. độc giả chợt đặt câu hỏi, tại sao một người có khuôn mặt trầm tư như vậy lại làm một công việc trái với mức lương trên trời của mình?

Nhân vật quản ngục, đại diện cho giai cấp thống trị, biểu tượng cho cái ác, cho sự hà khắc của giai cấp phong kiến ​​nhưng lại có một tình yêu cháy bỏng với cái đẹp. Ở góc độ chuyên môn, vị trí của một hiệu trưởng hoàn toàn khác với vị trí của một giáo viên phổ thông. nhưng nhà văn đã tập trung miêu tả tâm tư, nhân cách cao đẹp tỏa sáng trong ngục tù tăm tối. điều đó được thể hiện qua thái độ tiếp nhận phạm nhân và đặc cách huấn luyện cao như “Quản ngục tốt thì vệ sinh buồng giam cho sạch sẽ”, những ngày học cấp 3 trong tù và hàng ngày được mời rượu thịt với cung này. một cách đối xử rất đặc biệt dành cho một tù nhân. Mặc dù ban đầu bị hắt hủi và sa thải, nhưng viên cai ngục vẫn tỏ ra kính trọng thường xuyên, vẫn mời rượu và thịt, thậm chí còn xa hoa hơn trước.

lạ thay, người bị kết án tử hình thì oai phong, lẫm liệt, viên quản ngục thì nhẫn nại và khiêm nhường. sự đối lập giữa thân phận và hành vi của nhân vật đã khẳng định viên quản ngục là người vô cùng trân trọng tài năng và cái đẹp. Bản thân viên quản ngục không phàn nàn về thái độ của quản giáo, nhưng anh ta cũng ý thức được rằng: “Tôi chỉ là một gã cai ngục nhỏ bé”. anh ta nhận thức sâu sắc về bản thân, về vị trí của chính mình. thật là nghịch lý khi một người cai trị tự nhận là thấp kém. có lẽ nghịch lý đó đã giải thích tấm lòng của nhân vật hơn là tài năng và vẻ đẹp cơ bản của tâm hồn con người. Không phải ai cũng có kiến ​​thức học phổ thông nổi tiếng để viết chữ đẹp. Qua ngòi bút của Nguyễn tuấn, viên quản ngục là một con người mang vẻ đẹp “thiên lương”, thiên phú cho bản chất lương thiện. Nguyễn tuấn cũng từng có những liên tưởng rất thú vị với nhân vật này, một nốt đẹp, một nốt sáng cất lên giữa một bản nhạc hỗn độn, hỗn loạn. “

Quản ngục cũng là một con người có nhân cách cao đẹp, là biểu tượng của cái đẹp được đặt trên cái trần tục. Nguyễn Tuân từng tuyên bố: “Ông trời thường chơi ác, đày ải người trong sạch giữa một đống cặn bã”. có lẽ, giữa những cặn bã của ngục tù, hình ảnh viên quản ngục là một viên ngọc quý sáng ngời. vẻ đẹp của nhân cách thể hiện ở việc nhân vật này luôn lấy tài năng, khí phách, nhân cách làm thước đo giá trị của con người. Còn nhà thơ, viên quản ngục thì cho rằng “anh ta cũng như tôi, cũng đã mắc lỗi nghề nghiệp”. một người coi trọng nhân cách, có con mắt quan tâm đến mọi người, lấy tiêu chí từ vẻ đẹp tài năng chứ không phải xuất thân, ngoại hình. vẻ đẹp tâm hồn còn được thể hiện qua việc xin chữ, “ước nguyện” của một đời người.

Đó là hoài bão, là khát vọng được cho con chữ khi còn học phổ thông. trong tâm trí viên quản ngục chỉ băn khoăn không biết mai này có bị xử tử hình không, có ân hận suốt đời không. chơi chữ là một nghệ thuật, người chơi chữ phải là một nghệ sĩ tài hoa có con mắt thẩm mỹ vượt lên tầm thường. Đối với bọn cai ngục, bức thư của Huấn Cao như một bảo bối, coi trọng chữ hay là tôn trọng nhân cách, giá trị của một con người. tấm lòng của người quản ngục được đào tạo bài bản là tấm lòng biết tôn trọng nhân tài. Chừng nào còn người sáng tạo ra vẻ đẹp, thì vẫn sẽ có người khao khát gìn giữ và tôn vinh vẻ đẹp đó.

tài năng xây dựng nhân vật với những tính cách điển hình, lời nói hay và cách nhân vật thể hiện qua lời nói và hành động, nguyễn tuấn đã thành công trong việc xây dựng nhân vật. đối tượng chính nổi bật với những phẩm chất tốt đẹp. Đặc biệt, nhân vật này cũng yêu cái đẹp, tôn thờ cái đẹp giống như cách Nguyễn tuân thủ quan niệm sống, văn chương, xã hội.

xác định tính cách của giám đốc trại giam – người mẫu 13

văn học lớn là một nền văn học có nhiều phong cách, một nhà văn lớn là một nhà văn đã xây dựng cho mình một phong cách riêng. Nguyễn Tuân là một trong những nhà văn như thế. phong cách nghệ thuật nổi bật của ông là tài năng uyên bác và cả đời đi tìm cái đẹp. chính vì phong cách này mà các tác phẩm của ông đã thấm nhuần sự uyên bác. đặc biệt là Chữ người tử tù, trong tác phẩm đó, ngoài nhân vật học sinh trung học, ta không thể không kể đến nhân vật viên quản ngục. Cũng đáng chú ý dưới ngòi bút tài hoa và uyên bác là một phù thủy ngôn ngữ đã xé tóc để hóa thân vào nhân vật đó.

Chữ người tử tù là một trong những truyện nằm trong tuyển tập của nhà văn nguyễn tuấn, từng gây tiếng vang. một tập hợp những câu chuyện về những phong tục xưa mà bây giờ người ta mới nói đến. trong đó từ “viên quản ngục” nói lên cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa nhân vật viên quản ngục và thầy tế lễ. không gian gặp gỡ là nhà tù nơi sinh sống của bóng tối và kẻ thù của cái đẹp. thời gian là những ngày cuối cùng của bản án tử hình cao. chúng ta có thể thấy tình trạng khó chịu đó, nhưng chúng ta cũng thấy khó chịu hơn trong tình trạng của chính họ. giám đốc trại giam là đại diện của tòa án, trong khi người huấn luyện cao chống lại tòa án. nhưng trên bình diện nghệ thuật, họ không còn là kẻ thù của nhau. cao cao viết một bức thư đẹp và viên quản ngục say mê cái đẹp. Đó là lý do tại sao trên bình diện nghệ thuật, họ là những người bạn tâm giao. đồng thời, từ bối cảnh của câu chuyện đó, chúng ta có thể cảm nhận được vẻ đẹp của thần hộ mệnh như những nốt nhạc thiêng cao vút trong tiếng nhạc sôi động.

Quản giáo là một người có sở thích và sở thích cao cả. đó là từ đẹp đẽ của trường trung học. Nếu như quyền lợi của quan lại bình dân là vàng bạc viển vông, quyền quý, tiện nghi thì viên quản ngục trong tác phẩm này ngược lại. anh ta là một người đàn ông có sở thích và ước muốn cao quý. anh ta có một tầm nhìn và một tâm trí hoàn toàn thoát khỏi những cám dỗ của vật chất cũng như bóng tối của nhà tù. làm quan nhưng ông không kiêu căng mà chỉ biết làm tròn bổn phận của mình. nó giống như một âm thanh rõ ràng trong bản nhạc hỗn loạn đó. Mong ước của anh ấy là một ngày nào đó đẹp nhất sẽ có một bức tranh ghi dòng chữ của huấn luyện viên cao treo trong nhà.

khát khao yêu mến những giá trị văn hóa truyền thống này thể hiện tâm hồn trong sáng của bạn. tuy là cai ngục nhưng không vì thế mà mất đi tính lương thiện. nó không phụ thuộc vào tòa án. khi biết đào cao thủ, hắn bằng mọi cách tìm cách xin chữ, dẫu biết một khi lộ ra thì sẽ mất lý trí. chúng ta có thể cảm nhận được ở anh những giá trị tôn vinh cái đẹp, tâm hồn anh không bị ngục tù đó bôi đen. ở nơi chỉ tồn tại sự tra tấn dã man của sự trả thù, tâm hồn anh vẫn tỏa sáng như viên ngọc trong đêm. Ngay cả khi khó khăn lắm mới có được lời nói đó khi người thầy không thể hiểu được tấm lòng của mình, anh vẫn nuôi hy vọng và ước nguyện cao cả đó. chỉ khi gặp người giám hộ, chúng ta mới có thể hiểu hết mình là ai. đôi khi vị trí hoặc địa vị đó không quyết định lối sống và tâm hồn của bạn.

Không chỉ là người yêu cái đẹp, có khát vọng cao cả mà quản ngục còn là người biết quý trọng những người tài hoa như đức cao cả. Khi có báo cáo rằng tên tội phạm nguy hiểm của tòa án sẽ bị đưa đến đây trong vài ngày và sau đó sẽ bị chặt đầu, viên quản giáo đã vui mừng khôn xiết khi được gặp người mà mình kính trọng. nhưng đồng thời ông cũng cảm thấy tiếc cho người tài hoa đã phải nhận lấy cái chết của mình. Được biết, cao thủ có khả năng phá ngục nhưng quản giáo cũng không quan tâm lắm, quan trọng là làm sao tiếp cận vị anh hùng đó để xin chữ. Anh trân trọng những người bạn cấp ba, cấp ba, rượu chè ngày nào. điều đó thể hiện sự kính trọng đối với con người tài hoa của viên quản ngục. Sau đó ông hỏi vị thượng tế xem ông có cần gì không, ông chỉ nói rằng cai ngục sẽ đến gặp ông. tuy ở đó quản ngục là chủ, nhưng khi muốn xin chữ và trọng người tài, quản ngục tự hạ mình và tự xưng là thuộc hạ. Khi bị huấn luyện viên mắng, anh cảm thấy buồn, nhưng không trách anh vì anh cho rằng những người chuyên đi gỡ nước chỉ quen ngồi trên đầu người ta.

Không chỉ vậy, hành động của giám đốc trại giam còn thể hiện sự trân trọng và quý mến của ông đối với những giá trị văn hóa của họ. thái độ tôn trọng nghệ thuật thư pháp là tôn trọng những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc. trong ngục tù đó bóng tối không làm tâm hồn viên quản ngục tối tăm. vẻ đẹp quyền lực khiến tâm hồn viên quản ngục vẫn rất trong sáng. đó là lý do tại sao anh ấy chắc chắn phải lấy bằng cấp ba. khi huấn luyện viên quyết định cho quản ngục cảm thấy rất hạnh phúc, anh ta dường như nhận ra nhiều điều, trong đó có sự lựa chọn nghề nghiệp sai lầm của mình. tỏ ra tôn trọng những chỉ dẫn cuối cùng của một tử tù. Vị quan này hứa sau khi nhận lời Tào Tháo sẽ về quê sinh sống để giữ lấy thiên lương của chính mình. cả hai giọt nước mắt của cô khẽ rơi như thể hiện sự ân hận của mình. qua đó ta thấy quản ngục thực sự là một con người thiên tài trong sáng, biết tôn trọng những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc mà quên đi sự an nguy của bản thân.

một lần nữa chúng ta phải khâm phục tài năng uyên bác của nguyễn tuân. ông không chỉ xây dựng một nhân vật chính chuẩn mực mà cả một nhân vật phụ như viên quản giáo cũng để lại rất nhiều giá trị nhân văn. vẻ đẹp của người bảo vệ cũng tỏa sáng rực rỡ. cửa ngục không thể cướp đi khát vọng trong sáng và cao cả của anh. câu chuyện kết thúc khi người cai ngục trở về quê hương để sống với bầu trời trong lành của mình.

phân tích tính cách viên quản ngục – văn mẫu 14

Quản giáo là cai ngục, một công cụ của bộ máy cai trị lúc bấy giờ. cuộc sống trong tù thường gắn liền với tội ác, nó gắn liền với sự ô nhục, xấu xa. vậy tại sao tác giả lại so sánh người quản ngục với một giọng ca trong trẻo giữa một bản nhạc mà tiếng nhạc hỗn độn, hỗn loạn? để hiểu được điều đó, trước hết chúng ta phải biết thế nào là “âm thanh trong trẻo”, thế nào là “một bản nhạc mà âm nhạc hỗn loạn và hỗn loạn”. theo nghĩa đen, chúng ta thấy “âm thanh rõ ràng” là âm thanh lớn, rõ ràng, được nâng lên trên cây đàn mà mọi người có thể dễ dàng nhận ra. “khúc nhạc mà tiếng đàn hỗn loạn” là âm sắc do đàn phát ra không hòa hợp với nhau tạo nên vần điệu cho khúc nhạc. nghĩa bóng, “tiếng trèo” chỉ ý thức trong sáng, thiên lương của viên quản ngục. người quản giáo biết quý trọng người tài, biết yêu cái đẹp, biết trân trọng và giữ gìn cái đẹp. và “đoạn nhạc với âm nhạc hỗn loạn và hỗn loạn” là để chỉ nhà tù do quản giáo canh giữ. nơi không ít lần họ bị tra tấn bằng đòn roi và hành động chà đạp lên đạo đức xã hội. Nói tóm lại, nơi này làm thối rữa tâm hồn mọi người.

trong một môi trường tồi tệ như vậy, nhưng người quản giáo là một người có những phẩm chất đáng quý. Trước hết, thần hộ mệnh là người biết yêu cái đẹp, biết trân trọng và giữ gìn cái đẹp. viết chữ đẹp và thưởng thức chữ đẹp là một thú tiêu khiển thanh tao của người xưa. từ thời trẻ của mình, người quản giáo đã có sở thích thanh tao đó. “Biết đọc ý nghĩa của sách thiêng liêng, ngày nào, điều mong mỏi của viên quản ngục là một ngày nào đó có thể treo đôi câu đối trong chính ngôi nhà của mình, do chính tay chủ viết ra. lá thư của mr. huấn luyện viên rất xinh, rất vuông vắn. rõ ràng cô ta phải là người yêu cái đẹp, biết trân trọng cái đẹp, quản giáo mới muốn có bức thư của huấn luyện viên cao để treo trong nhà. sự chăm sóc của mình, quản giáo luôn có kiên nhẫn để hỏi từ của trường cấp 3. khi huấn luyện viên trả lời câu hỏi của anh ta một cách miễn cưỡng “anh hỏi tôi muốn gì? Tôi chỉ muốn một điều là anh đừng đặt chân vào đây “, người quản lý không thể tức giận được, nhưng anh ta lịch sự rời đi với một” xin vui lòng chấp nhận! “. Một điều đáng nói nữa là “quản giáo hy vọng một ngày nào đó huấn luyện viên sẽ dịu đi tính tình, sẽ yêu cầu anh ta viết cho… vài chữ trên chục ô lụa trắng đã mua và đóng hộp lại. Vậy là ngươi hài lòng rồi. “Việc mua được vài tấm lụa trắng cũng đủ chứng tỏ viên quản ngục rất nóng lòng muốn được lời của huấn luyện viên cao cấp. Viên quản ngục rất lo lắng.” Tôi chỉ lo cho ngày mai thôi, huấn luyện viên cao cấp. sẽ bị xử tử, nếu không kịp vài lời thì sẽ ân hận cả đời ”. khi có công văn thì sáng hôm sau, khi huấn luyện viên và bạn tù phải giải thích về án tử hình thì “giám đốc trại giam tái mặt”, ông đã gọi nhà thơ lại và giải thích nỗi lòng của mình. sự trân trọng cái đẹp còn thể hiện ở thái độ của viên quản ngục khi nhận lời của Huấn cao. “Khi người tù viết xong một chữ, cai ngục sẽ quỳ xuống và đặt những đồng tiền kẽm được đánh dấu bằng trò chơi ô chữ lên tấm lụa bóng.” giữ những tấm lụa trắng có viết chữ cao là ý muốn cứu mỹ nhân, bảo vệ cái đẹp.

Không chỉ là người biết yêu cái đẹp, biết quý trọng cái đẹp và giữ gìn cái đẹp, viên quản ngục còn là người biết quý trọng người tài. Tôi mới biết rằng trong số những người bị kết án tử hình ngày mai đến sống với sự chuẩn bị kỹ càng, quản giáo đã cho người đến lo chỗ ăn ở cho các phạm nhân. điều đó thể hiện trong suy nghĩ của viên quản ngục khi sắp nhận ngục. viên quản ngục nghĩ về nhà thơ: “có lẽ ông cũng như tôi, đã chọn nhầm nghề. Một người biết lễ nghĩa, biết xử thế, một người biết ăn năn hối cải, kính trọng người tài, không nên làm kẻ xấu, người Người vô tâm. Tôi muốn tặng bạn một món quà đặc biệt. Tôi muốn cho bạn nhẹ nhõm trong những ngày cuối cùng của bạn “. Trong những ngày trung học trong tù, quản giáo luôn sai nhà thơ mang rượu và lịch sự mời rượu và thức ăn cho huấn luyện. chỉ là, “năm đồng chí” của ông cao “đều được đối xử đặc biệt như vậy” nhất là khi ngày mai nhận được công văn, lúc tờ mờ sáng từ các phạm nhân phải trở lại hành sự, giám đốc trại giam “đã tái mặt. ”Thái độ đó thể hiện sự thương tiếc của quản giáo đối với những con người tài năng và đức độ.

biết yêu cái đẹp, biết trân trọng và giữ gìn cái đẹp, viên quản ngục còn là người có thiên lương trong sáng. Thiên Lương là bản tính tốt của con người do ông trời ban tặng. vì vậy quản giáo là một người có bản chất tốt. sống giữa chốn ngục tù đầy tội ác nhưng tâm hồn người quản ngục không hề vấy bẩn. biết điều gì đúng, điều gì sai, điều gì đúng và điều gì sai. thực tế là “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Bản thân anh cũng biết mình đã chọn “nhầm nghề”. Đó là lý do tại sao khi dạy ở trường phổ thông, có một lời khuyên: “Ở đây khó hiểu. Tôi khuyên người quản lý nên thay đổi nơi ở. nơi đây không phải là nơi treo một bức tranh lụa trắng với những nét chữ vuông vắn tươi tắn, nó nói lên những hoài bão hoang đường của một đời người (…) người quản lý phải tìm về quê hương để sinh sống, phải thoát ly khỏi nghề này, rồi suy nghĩ bằng cách chơi chữ. ở đây khó có thể sống tốt, khỏe mạnh để rồi hủy hoại cuộc sống lương thiện “, viên quản giáo kính cẩn nhận lời khuyên” kẻ ngu si này, xin hãy tỏ lòng thành kính “. Qua phân tích, chúng ta thấy người bảo vệ thực sự là một thanh âm trong sáng giữa một nhạc kịch trong đó âm nhạc hỗn loạn.

nguyen tuan đã rất thành công trong việc xây dựng nhân vật viên quản ngục. Trong bối cảnh tù tội, Nguyễn Tuân muốn gửi đến độc giả một thông điệp quý giá: con người hãy luôn vượt lên trên hoàn cảnh cuộc sống, vượt lên chính mình. Nguyenobedece thành công trong việc xây dựng nhân vật này vì anh hiểu biết sâu sắc về thực tế cuộc sống và diễn biến tâm trạng của con người. Qua nhân vật thần vệ, người đọc rút ra rằng: muốn yêu cái đẹp, muốn thưởng thức cái đẹp, muốn giữ gìn và bảo vệ cái đẹp thì trước hết phải biết sống đẹp, sống có ích.

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn Học

Related Articles

Back to top button