Top 9 mẫu đóng vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương siêu hay

Kể lại chuyện người con gái nam xương theo lời trương sinh

Video Kể lại chuyện người con gái nam xương theo lời trương sinh

đóng vai trường sinh kể chuyện cô gái từ xương nam được hoatieu chia sẻ trong bài viết dưới đây sẽ giúp các bạn nắm được nội dung tác phẩm về câu chuyện cô gái từ xương nam để qua những góc quay dưới góc nhìn của nhân vật Thọ, từ đó có thể thấy được sự ân hận của cuộc đời khi giết oan người vợ của mình là vũ nữ.

  • 6 mẫu đóng vai chú kỹ sư kể chuyện con cóc điềm đạm hay chọn lọc
  • top 6 đóng vai cháu nội kể chuyện bếp lửa hay nhất

truyện thiếu nữ xương cốt là tác phẩm được trích từ tuyển tập truyền thuyết nam nhân của tác giả nguyễn du. Tác phẩm ghi lại cuộc đời bi thảm của Vũ Nương, quê ở Nam Xương tỉnh Hán Nam ngày nay. Trong bài viết này hoatieu xin chia sẻ một số bài văn mẫu đóng vai chàng trai kể lại câu chuyện cô gái xương xẩu, đóng vai chàng trai chàng trai kể lại câu chuyện và bày tỏ sự tiếc nuối, bài văn đóng vai chàng trai trường sinh. người kể lại nỗi oan của chồng, người vợ đóng vai trường sinh kể lại nỗi ân hận … giúp học sinh hiểu rõ hơn nội dung truyện Cô gái lấy xương nam.

1. lược đồ đóng vai một đấng sinh thành để kể câu chuyện về một cô gái từ xương cốt của nam giới

1. mở bài đăng

giới thiệu về tình huống của câu chuyện.

2. nội dung bài đăng

a. tổng quan về ngữ cảnh

Anh là con trai duy nhất của một gia đình giàu có, được cha mẹ yêu thương và nuông chiều.

<3

sau khi kết hôn, hãy có một cuộc sống hạnh phúc: có một cậu con trai mới sinh kháu khỉnh. → cuộc sống viên mãn, được nhiều người ngưỡng mộ và mơ ước.

b. tình huống câu chuyện

cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, khi tôi được gọi nhập ngũ, tuy trong lòng không kìm được nhưng tôi vẫn dứt áo ra đi. Ngày chia tay thật buồn không muốn rời xa.

p>

Khi nghe những lời dặn dò đầy tình thương của vợ, tôi rất cảm động và bình tĩnh đi đánh giặc.

Trên chiến trường, tôi luôn giữ vững niềm tin vào tình yêu và gia đình, một lòng trung thành với vợ con.

c. trở về từ quân đội

Khi tôi trở về và biết tin mẹ tôi đã qua đời, tôi rất đau lòng. khi đưa con đi thăm mộ mẹ, đứng trầm ngâm nghĩ đến mẹ, con sẽ khóc; cố gắng an ủi thì anh ta không nhận mình là bố và nói rằng bố anh ta thường xuyên đến thăm mình vào ban đêm → trong lòng vô cùng tức giận, cho rằng vợ mình đã phản bội mình và có người đàn ông khác nên rất tức giận.

khi về nhà, anh ấy đã trình bày rõ ràng vấn đề, vợ anh ấy đã cố gắng giải thích nhưng đó chỉ là những lời bào chữa vô nghĩa. Anh ấy không thể chịu đựng được người phụ nữ này, anh ấy đã quá thất vọng nên đã sa thải cô ấy.

Khi nghe tin vợ mất tích, anh vẫn không mảy may suy nghĩ và cho rằng đây là những gì mình phải chịu đựng.

d. tâm trạng tiếc nuối

Một đêm, khi tôi thắp đèn dầu và nhìn thấy bóng của tôi, con trai tôi hét lên và chỉ có cha nó đến mỗi đêm như lời ông ấy nói. → sự thật được phơi bày và anh ta cảm thấy hối hận, hối hận vì đã không nghe lời giải thích của vợ mà ngược lại còn ra sức khiển trách và đuổi cô ta đi.

Tìm vợ nhưng không thấy cô ấy ở đâu → buồn bã và chán nản ngày này qua ngày khác.

một thời gian sau, một người dân làng tên phan lang đến kể cho tôi nghe câu chuyện của cô ấy, cuộc sống hiện tại của cô ấy trong thủy cung, rằng cô ấy đã tự tử nhưng được cứu ở đó và sống trong hòa bình. Tôi không tin anh ấy, nhưng khi Phan Lang cho tôi ký ức của anh ấy, tôi giật mình và tin những gì anh ấy nói.

Tôi đã chỉnh đàn theo hướng dẫn của phan lang và tất nhiên là vợ tôi đã quay lại. hiện ra giữa sông trên một chiếc kiệu xinh đẹp. Tôi vô cùng cảm động, tôi van xin anh ấy và mong anh ấy quay lại với người ta để sống với tôi, nhưng anh ấy không thể quay lại được nữa.

Khi trở lại thủy cung dưới đáy sông, anh ấy vô cùng buồn bã và đau lòng nhưng bất lực.

3. kết thúc

khái quát giá trị của tác phẩm và bài học cho nhân vật.

2. anh ấy đóng vai một nhà hiền triết để đếm những điều hối tiếc của mình

tên tôi là truong sinh, một kẻ xấu với những lỗi lầm không thể tha thứ. câu chuyện phải bắt đầu từ khi tôi đến tuổi kết hôn và may mắn được gả cho một vũ nữ. nàng xinh đẹp, dịu dàng, đoan trang nhưng vì sự mù quáng của tôi mà đánh mất một người con gái tốt như vậy.

khi chúng tôi mới kết hôn, cuộc sống của chúng tôi vẫn rất êm ấm. nhà cửa luôn sạch sẽ, gọn gàng, trật tự. Chính vì vậy mà sức khỏe của mẹ ngày càng tốt mà niềm vui còn nhân lên gấp nhiều lần khi vũ công mang thai đứa con đầu lòng. Với tính chiếm hữu cao, tôi luôn muốn giấu kín chuyện này, không muốn một người đàn ông đến bên cạnh vợ mình.

bất ngờ chiến tranh ập đến, vì học hành không đàng hoàng nên tôi phải tham gia chiến tranh, để lại người vợ đang mang thai và mẹ già ở nhà. Trước khi chia tay, vợ tôi nói với tôi: “Anh ấy đi cuộc hành trình này, em không dám mong anh ấy đeo ấn thiếu nữ, mặc áo gấm, trở về quê cũ. Chỉ xin anh ấy quay lại trong ngày và mang theo hai chữ bình yên, vậy là đủ. ” Khi tôi nghe những lời của vợ tôi, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Những ngày trên chiến trường cứ trôi đi, tôi không ngừng nghĩ về quê hương và những người thân yêu của mình. Không biết hiện tại mọi người đang làm gì, con tôi đã chào đời hay chưa, có ai còn đang nghĩ về tôi nữa không … rất nhiều vất vả và mệt mỏi đã trôi qua, rồi 3 năm trôi qua, cuối cùng chiến tranh cũng vậy. tạm thời. đã hoàn thành.

Sau một thời gian dài chờ đợi, tôi hồi hộp trở về nơi chôn rau cắt rốn. Tuy nhiên, mẹ tôi không thể đợi tôi và đi trước. Quá đau buồn, tôi ôm đứa con trai 3 tuổi mới gặp lần đầu trên tay và đến ngay mộ mẹ. có lẽ vì lạ nên đứa trẻ cứ quấy khóc, tôi phải dỗ dành:

– im đi, đừng khóc nữa! Bố về rồi, Bà đi rồi, lòng Bố buồn lắm!

Cậu bé có vẻ mặt khó hiểu:

– tuyệt vời! vậy bạn cũng là bố của tôi? anh ấy có thể nói lại, không giống như cha tôi, người đã im lặng.

ôi, người vợ tốt bụng, hiền lành, chu đáo ngày trước mà giờ lại dám lăng nhăng thế này? làm sao dám có người khác, dám không chung thủy với người chồng đã vất vả mưu sinh ở nơi xa này. Tôi tức giận đến mức yêu cầu con trai tôi tìm ra kẻ xấu.

Tôi nói với anh ta rằng anh ta đến mỗi tối, vợ tôi ngồi và ngồi, vợ tôi đứng, nhưng người đàn ông đó chưa bao giờ bế con trai tôi. Sợ mất vợ già lại quay về, cơn ghen cố hữu lại bùng phát, tôi về nhà la hét thất thanh.

Cô ấy ngay lập tức khóc và nhanh chóng thanh minh. nhưng rồi sự ghen tị che mờ mắt tôi. những lời gấp gáp qua tai tôi đã trở thành một lời biện minh khéo léo cho những sai lầm của tôi. Tôi tàn nhẫn đuổi cô ấy đi, không quan tâm đến ngọn ngành, đúng sai. trẻ con không bao giờ nói dối, không cần nghe ai khác? Mặc cho gia đình và hàng xóm khuyên ngăn nhưng tôi vẫn không tin.

rằng sự nghi ngờ và ghen tuông thái quá đã để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng. có lẽ khi bức xúc lên đến đỉnh điểm, cô vũ nữ vốn yếu bóng vía của tôi chỉ còn cách chọn cái chết để che đậy. rằng tôi đã giết vợ mình bằng tay không, những lời nói của cô ấy trước khi tôi lao xuống dòng sông lạnh giá vẫn còn ám ảnh tôi.

Người này số mệnh không tốt, chồng con đều bỏ rơi cô, cô vì đâu mà ép buộc như vậy? ông danh tiếng lẫy lừng, thần sông có bản lĩnh, xin làm chứng! Nếu bạn xứng đáng và giữ được sự trong trắng, trong trắng và giữ được tấm lòng của mình, xin hãy vào nước làm ngọc và cầu xin sắc đẹp. yếu lòng chim sơn ca đã lừa dối chồng con, tầng dưới xin tôm cá, tầng trên xin gạo thả diều quạ kêu mọi người nhổ vào mình.

vì ghen tuông, đấng sinh thành đã phạm phải sai lầm lớn

Lúc đó, dù rất đau nhưng tôi vẫn không đồng ý tha thứ cho cô ấy. Cho đến một ngày sau, khi tôi đang bế con, Dan nhìn thấy một cái bóng trên tường và gọi nó là bố. Đó là lúc tôi chợt tỉnh ra: Chà, hóa ra vợ tôi phải chết chỉ vì tôi ghen tuông với một bóng hồng.

chỉ vì một bóng hồng mà tôi đã mắng mỏ, lăng mạ, xúc phạm và đuổi vợ. Tôi coi thường mọi công lao và sự viên mãn của cô ấy dành cho gia đình, khiến vợ tôi chết đi sống lại trong oan ức. Kể từ đó, hàng ngày tôi sống trong dằn vặt, không bao giờ có được sự bình yên trong tâm hồn.

Xem thêm: Hướng Dẫn Đặt Password Cho Việc Share Folder Trong Mạng Lan, Share Folder Có Password

Mãi sau này, tôi mới gặp một người dân làng nói với tôi rằng vợ anh ta chưa chết và đang sống trong thủy cung. Với mong muốn có cơ hội chuộc lỗi với cô ấy, tôi đã tổ chức một chương trình ba ngày ba bữa. nhóm miễn trừ ban đêm. Tôi thấy bóng dáng vợ xuất hiện và tôi nói: “Em không thể quay lại với anh ấy và các con nữa …” đó cũng là lúc tôi nhận ra mọi thứ đã quá muộn, không thể quay lại được nữa. Tôi đã. .

Bây giờ, đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi vẫn không khỏi nhớ cô ấy, tôi không thể nào quên được câu chuyện đó. Tôi đã tự mình nuôi dạy con trai mình trưởng thành, không đi xa hơn nữa và để bù đắp những lỗi lầm năm ấy. Tôi hiểu khi yêu ai thì cần tin tưởng, cần đặt niềm tin vào người đó, không nên ghen tuông mù quáng. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên tìm hiểu kỹ trước khi làm việc gì vì khi nóng giận, chúng ta có thể hành xử mất kiểm soát, dẫn đến hậu quả khó lường.

3. đóng vai người suốt đời kể chuyện cô gái xương cốt – người mẫu 1

Tôi nhớ mãi khi bóng thị trấn sẽ khuất dần trên dòng sông rồi từ từ biến mất. Tôi gọi cho cô ấy một cách nghiêm túc, nhưng không có tiếng trả lời, cô ấy chỉ đơn giản là biến mất, để lại cha con tôi mãi mãi. Tất cả chỉ vì tôi ghen tuông mù quáng mà giờ tôi đã mất đi người vợ tốt của mình.

Tôi vốn là người miền nam, gia đình giàu có, nhưng vì ham mê cờ bạc, bỏ bê học hành nên năm hai mươi tuổi, mẹ tôi đã chọn vợ cho tôi. cô ấy tên là vu niang, một cô gái dịu dàng ngọt ngào, dung mạo tuấn tú. Tôi vô cùng hài lòng về vợ nhưng lại ghen tuông, sợ nhiều người chửi bới cô vợ xinh đẹp nên tôi vẫn đề phòng. cô ấy biết tôi như vậy nên rất giữ ý, luôn chăm lo cho gia đình. Tôi cảm thấy thật mãn nguyện và ngày càng yêu cô ấy nhiều hơn.

nhưng cuộc sống vợ chồng hạnh phúc chẳng kéo dài được bao lâu thì chiến tranh xảy ra, tôi được gọi vào danh sách đi bộ đội. Giờ tôi xin lỗi, nếu trước đây tôi chăm chỉ học hành thì có lẽ bây giờ tôi đã không phải xa mẹ già và người vợ đang mang bầu.

ngày cô ấy từ biệt tôi lên đường, cả cô ấy và mẹ cô ấy đều khóc hết nước mắt, không cầu tôi báo đáp, chỉ mong được bình an vô sự trở về. Những ngày ở chiến trường, tôi nhớ gia đình lắm, nhớ mẹ già ở nhà đợi tôi, nhờ người vợ nhân hậu. Tôi chỉ mong chiến tranh sớm kết thúc để có thể về với gia đình.

Thời gian trôi nhanh, chiến tranh kết thúc, tôi về nhà đầy xúc động và mong mỏi. nhưng ngày tôi về, tôi chỉ nghe tin mẹ tôi nhớ tôi đến nỗi bà bị bệnh và qua đời. Tôi đưa con trai một tuổi đi thăm mộ mẹ, nhưng Dan khóc không thành tiếng, không chịu đi cùng, tôi an ủi:

– im đi, đừng khóc! Anh ấy mất lòng cha và rất buồn!

con trai tôi ngạc nhiên nói:

– tuyệt vời! vậy bạn cũng là bố của tôi? anh ấy có thể nói trở lại, không giống như cha anh ấy, người đã im lặng.

Tôi bất ngờ, choáng váng, đột nhiên tim đau nhói, máu ghen tuông trào ra, tôi hỏi anh về người đàn ông đó. cậu bé hồn nhiên đáp:

Xem Thêm : Hướng Dẫn Cấu Hình Set Top Box Mytv Vnpt, Hướng Dẫn Cấu Hình Adn

– Đêm nào có người đến, mẹ ngồi, người đó cũng ngồi, mẹ đi, người đó cũng đi, nhưng người đó không bao giờ giữ dan.

Đến bây giờ, tôi không còn đủ bình tĩnh nữa, tôi đi bộ đội đã lâu, vợ tôi hiền lành tốt bụng. ra quân thì mất bình tĩnh ngay. Tôi tức điên lên, về nhà và đuổi vợ đi. cô ấy nhiệt thành cầu xin:

– Tôi là con nhà nghèo, tôi có thể tin người giàu. sum họp không thỏa mãn, tình dục, phôi vỡ bởi binh lửa. duy trì thời hạn ba năm. tô son và trang điểm đã làm dịu trái tim tôi, và những con hẻm liễu chưa bao giờ nép vào gót chân tôi. đâu là mất tự diệt như bạn nói. dám bày tỏ để xua tan nghi ngờ. Tôi hy vọng bạn không luôn nghi ngờ tôi.

nhưng những lời cô ấy nói với tôi lúc đó chỉ là dối trá và ngụy biện, tôi vứt bỏ chúng và dùng những lời lẽ cay độc và triết lý để đuổi cô ấy đi. Nếu lúc đó tôi bình tĩnh hơn, giải thích lý do cho cô ấy giải thích thì gia đình tôi đã không phải chịu cảnh chia ly như ngày hôm nay.

Bực bội vì không giải thích được, cô vũ nữ đã tắm sạch sẽ rồi ra bến sông Hoàng Giang tự tử để chứng tỏ tấm lòng trong trắng của mình. Lúc đó tôi cũng chưa rõ sự tình nhưng biết vợ tự tử tôi cũng rất đau lòng, tôi xuống sông vớt xác cô ấy về chôn cất chu đáo nhưng không tìm thấy nên tôi và anh. con trai phải về nhà.

cuộc sống một mình, gà trống nuôi con thật không dễ dàng gì, đêm đó khi tôi vừa bật đèn lên thì bỗng nhiên con dan khóc:

– bố dan lại ở đây. cha vẫn đi mẹ.

Sau đó, tôi mới biết rằng tôi đã buộc tội vợ mình một cách sai trái. những ngày xa con, vì nhớ và cũng muốn bù đắp cho con trai, để bé dan nhận được hết tình yêu thương từ cha, mẹ mà mẹ dành cho bố dan. Tôi ghen tuông mù quáng, nghe lời cô gái ngây thơ, không hiểu ngọn nguồn nên đã gây ra cái chết oan uổng cho cô ấy. Tôi rất xin lỗi.

thời gian tiếp tục trượt. Bỗng một ngày nọ, một người dân làng tôi mang một bông hoa mà ngày xưa vợ anh ta thường đeo, đến nói lời nhắn của người vũ nữ, anh ta bảo tôi hãy thả một chiếc kèn xuống sông, đốt cây tatami dưới nước như vậy. mà vũ công có thể quay trở lại. Tôi nghe vậy mà bán tín bán nghi, nhưng nhìn bông hoa nó đúng là của vợ tôi. Tôi phải cưỡi một đàn công lý xuống sông, vu nữ quay lại, nhìn thấy tôi và nói:

– Con cảm ơn tấm lòng của con, ơn mẹ đã cứu mạng con, con đã hứa sẽ ở bên linh, dù sông chết cũng không bỏ. Cảm ơn tình yêu của các bạn, tôi không thể quay lại nhân gian được nữa.

Tôi không có thời gian để xin lỗi, vũ công đã biến mất.

Khi thấy cô ấy trở về mà không một lời hối lỗi, than thở khiến tôi càng thêm đau đớn, dằn vặt. Chỉ trong một phút nóng giận, chỉ vì ghen tuông mà tôi đã cướp đi tình yêu thương của người mẹ mà bé dan được hưởng, và tự mình đánh mất hạnh phúc của chính mình, đánh mất người vợ hiền lành đảm đang. Cả đời này tôi sẽ sống trong dằn vặt, đau đớn và tôi sẽ không bao giờ quên được cô ấy …

4. đóng vai nhà thông thái kể chuyện trai gái – mẫu 2

Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn không thể quên được mình đã làm gì khiến vợ buộc cô ấy phải chọn con đường tự tử. một nỗi ân hận khủng khiếp luôn xé toạc trái tim tôi hàng đêm. Tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện sai sự thật này để không ai theo bước tôi.

Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có ở Hàn Quốc. Thuở ấy, ở cùng làng có một cô gái xinh đẹp tuy nhà nghèo nhưng cũng xinh đẹp, tên là vu thị, người đời thường gọi là vu nữ. Do thói trăng hoa, tôi xin mẹ một trăm lượng vàng để cưới bà. chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận, hạnh phúc và đang háo hức chờ đón đứa con đầu lòng. Bất ngờ, chiến tranh xảy ra, triều đình bắt quân lính đi lính. Vì tôi chưa bao giờ học nên tên tôi đã có trong danh sách. Không còn cách nào khác, tôi đành tạm biệt mẹ già và người vợ trẻ để ra trận.

Ngày nhập ngũ, người mẹ già đã nắm tay tôi và cho tôi những lời khuyên:

– bây giờ tôi phải tạm thời nhập ngũ, xa gối. tuy là hiệp hội công danh xưa nay hiếm thấy, nhưng ở chốn quân tử nên coi trọng bản thân là ưu tiên hàng đầu, biết khi nào gặp khó khăn thì rút lui, chiến đấu hết mình, không nên tham lam mồi thơm, không may mắc vào. một lưới đánh cá. các bậc cao nhân nhường chỗ cho dân chúng. nếu đúng như vậy thì mẹ sẽ ở nhà bớt lo cho con cái.

Tôi quỳ xuống để tuân theo lời chỉ dẫn của mẹ tôi. vợ tôi rót một ly đầy rượu, đưa hai tay lên, đưa cho tôi và nói:

– lang quan lên đường, chẳng dám mong đeo ấn, khoác áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin ngày trở về mang theo hai chữ bình yên, thế là đủ. chỉ sợ quân khó lường, giặc khó lường, man rợ chạy trốn tội ác, vương phi vạn kiếp bất phục; thông điệp đại quân diệt giặc đến muộn, hẹn thay quân muộn khiến tôi cứ trăn trở, mẹ già lo lắng triền miên. ngắm vầng trăng dài hàng năm, vằng vặc vạt áo lạnh, nhìn cây liễu tàn phai soi bóng nơi biên cương xa xăm. giả sử có hàng nghìn bức thư, chỉ có điều tôi không có một thông điệp nào về nó.

Khi anh ấy nói điều đó, tất cả mọi người đều rơi nước mắt. Tiệc chia tay xong xuôi, tôi dứt áo ra đi, lên đường. mọi thứ xung quanh vẫn vậy, nhưng lòng tôi bùi ngùi trước cảnh đời và tình xa ngàn dặm.

Trên chiến trường hơn một năm, tôi may mắn được đoàn tụ với gia đình. Nhưng sét đánh ngang tai, mẹ tôi vì quá thương nhớ con trai mà sinh bệnh biệt tích, cuối cùng cũng qua đời. Tôi buồn biết bao, định đưa con trai tôi, bé Đan mới hơn một tuổi ra thăm mộ. nhưng từ khi sinh ra đã không thấy mình, xa lạ không chịu đi. Trên đường đi, bé dan khóc lóc, tôi thuyết phục: “Khoan đã, bà nội mất rồi, lòng bố buồn lắm”. Bé Đan liền nói tôi không phải bố nó, bố nó là người vẫn thường đến gặp mẹ nó mỗi tối. Tôi bị choáng váng. mặt đất dưới chân tôi dường như sụp đổ.

Tôi cứ nghĩ mãi, vu nương là một người vợ tài đức vẹn toàn, chẳng lẽ sau hơn một năm xa cách lại trở nên cưng chiều như vậy sao? đột nhiên tôi cảm thấy giận công chúa. sự ghen tuông mù quáng khiến tôi bùng nổ, không cách nào tắt được. khi về đến nhà, tôi đã mắng mỏ anh ấy to tiếng để trút giận. công chúa đã bị sốc và ngạc nhiên. Cô ấy đã khóc khi nói rõ, “Tôi là một cô gái nghèo, tôi có thể tin tưởng người giàu, tôi vẫn đứng đầu với sự khiêm tốn, lịch sự và cư xử tốt. hai vợ chồng gặp lại nhau cách đây không lâu, chỉ cách nhau một đống lửa, không vì lý do gì khác. Trong ba năm xa cách, tôi luôn giữ mình trong trắng, không trang điểm, không đi chơi những nơi có hoa liễu, trong lòng tôi luôn nhớ và yêu anh. Xin hãy tin tôi, đừng nghi ngờ tôi, nhưng hãy thương xót… ”.

nhưng không có lời nói trung thực nào có thể xua tan nghi ngờ của tôi. hàng xóm thương cô, quan tâm đến mẹ chồng con cô, khóc lóc cho rằng mẹ cô cũng làm như vậy với chính mình nên ra sức bênh vực, bênh vực cô. nhưng tôi không nghe thấy ai cả. Lúc đó, tôi không quan tâm người khác nói gì, tôi nhẫn tâm mắng mỏ và đuổi cô ấy đi. Cảm thấy không thể thuyết phục được mình, công chúa miễn cưỡng nói với vẻ đau khổ, buồn bã và cay đắng:

– Tôi tin tưởng anh ấy, bởi vì tôi rất vui khi được nghi ngờ, có được sự yên tĩnh giống như bóng của một cái cây cao. thảo nào tình yêu như chiếc lá, bê bết phải non. nay bình rơi, trâm gãy, mây tạnh mưa, sen rơi xuống ao, liễu héo trong gió; Tuyết khóc, cành hoa gãy, xuân én khóc buông rèm, nước sâu buồm xa, không về được núi vong phu.

Anh ấy không biết, anh ấy lại đi tắm rửa, anh ấy đến bến đỗ hoàng gia khóc lóc, anh ấy thề thốt và anh ấy nhảy xuống sông tự tử.

về phần mình, mối nghi ngờ không chỉ làm hại người vũ nữ mà còn hành hạ, dày vò tôi không phút giây nghỉ ngơi. Mặc dù giận công chúa nhưng khi nàng tự vẫn, tôi cảm thấy đau nhói trong lòng. Tôi đã cố gắng vớt xác cô ấy để chôn cất, nhưng tôi không tìm thấy nó. Một đêm, tôi ngồi buồn trước ngọn đèn ngủ. Đột nhiên, con trai trại viên kêu lên: “Bố lại đến rồi!”, Rồi chỉ vào bóng tôi in trên tường: “đây!”. Tôi đã rất ngạc nhiên và hiểu ra mọi thứ. Vì vậy, vào các ngày trong tuần, khi cô vắng nhà, vũ công sẽ chỉ bóng của cô lên tường để chơi khăm con trai cô và thông báo với cô rằng anh ta là cha dan. Tôi hiểu nỗi oan của vợ và tôi tự trách mình sao quá độc ác, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, tôi không thể thay đổi được nữa …

câu chuyện của tôi, những sai lầm của tôi là có thật. Tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình. Kể lại câu chuyện đau lòng này, tôi chỉ mong mọi người đừng có những hành động bồng bột, thậm chí là điên rồ như tôi đã làm. tin yêu thương mọi người, yêu thương người thân thật lòng để gia đình không rơi vào những bi kịch đau lòng.

5. đóng vai học sinh và kể lại câu chuyện

Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có ở Hàn Quốc. Khi anh hai mươi, cha mẹ anh cưới anh. vợ tôi là một vũ công, khuôn mặt đoan trang, nhân hậu và chịu khó.

Chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận, hạnh phúc và mong chờ đứa con đầu lòng chào đời. Đột nhiên, chiến tranh nổ ra, hỗn loạn xảy ra sau đó khắp nơi. Khi được lệnh nhập ngũ, tôi phải từ biệt mẹ già, vợ trẻ để ra trận.

lúc chia tay, bà cụ nắm tay tôi và dặn dò:

Xem thêm: Top Otoke hay Ô tô kê có nghĩa là gì?

– Ta cố gắng ở trên mũi tên đạn, trong khó khăn ắt phải lùi, đo sức mình để tiến, đừng tham mồi thơm kẻo sập bẫy. các bậc cao nhân nhường chỗ cho dân chúng. Như vậy, mẹ có thể ở nhà để không lo lắng cho con cái.

Tôi quỳ xuống để tuân theo lời chỉ dẫn của mẹ tôi. vợ tôi rót một ly đầy rượu, đưa hai tay lên, đưa cho tôi và nói:

– chàng ra đi trong chuyến đi này, tôi không dám mong chàng khoác áo triều đình, mặc áo gấm trở về quê cũ. chỉ xin ngày trở về mang theo hai chữ bình yên là đủ. Ta chỉ sợ quân khó lường, địch nhân khó lường. giặc còn lẩn trốn, quân triều còn loạn. rồi còn chưa chặt tre mà được mùa dưa chín quá, làm mẹ tôi lo lắng. nhìn trăng thắp sáng phố xưa, sửa soạn áo đông tiễn người đi, nhìn hàng liễu rũ trên sa mạc, lòng lại thổn thức, xót xa cho người đất khách quê người. cho dù thư có hàng nghìn hàng, e rằng cũng không có cánh hoa hồng bay.

Khi anh ấy nói điều này, mọi người đã khóc. Tiệc chia tay xong xuôi, tôi dứt áo ra đi, lên đường. mọi thứ xung quanh vẫn vậy, nhưng lòng tôi bùi ngùi trước cảnh chia ly, tình xa ngàn dặm. Tôi đi vắng được một tuần thì vợ tôi sinh con trai. ông đặt tên cho con trai mình là dan. sinh con ra cửa cũng bớt hiu quạnh. ngày này qua ngày khác, đã nửa năm trôi qua. Mẹ già của tôi nhớ tôi, bà quan tâm đến tôi quá nhiều đến nỗi tôi bị bệnh nặng. biết rằng mình không thể sống được, anh ấy nói với vợ tôi:

– ngắn và dài với những con số, tươi héo bởi bầu trời. Không phải cô ấy không muốn đợi chồng về. nhưng lòng tham quá lớn nên khó tránh khỏi số phận. hết nước, hết chuông, hết số và hết hơi. một cái xác, buổi chiều nguy nan, sống chết không khỏi phiền muộn. chồng con ở nơi xa, không biết sống chết, không báo đáp lại được công ơn, sau này trời xét lòng thành, ban cho phúc lành, con cháu ngoan hiền. màu xanh lá cây kia quyết định không phản bội tôi, giống như tôi.

xong, mẹ tôi nhắm mắt lại. vợ tôi khóc lóc thảm thiết lo chôn cất cho mẹ tôi một nấm mồ đẹp đẽ.

Một năm sau, chiến tranh tàn lụi, tôi khăn gói trở về quê cũ. Khi biết tin mẹ tôi đã qua đời, tôi rất buồn! Đón con khỏi tay vợ, tôi bế cháu ra mộ mẹ thắp hương. khi ra sân, anh ấy khóc, khóc mãi, tôi cố gắng an ủi nhưng anh ấy không kìm lòng được. Tôi nói với bạn:

– im đi, đừng khóc nữa! Bố về rồi, Bà đi rồi, lòng Bố buồn lắm!

đột nhiên, con trai tôi nói bập bẹ:

– tuyệt vời! vậy bạn cũng là bố của tôi? anh ấy có thể nói lại, không giống như cha tôi, người đã im lặng.

Tôi ngạc nhiên hỏi, nhưng con trai tôi nói với tôi rằng mỗi đêm có một người đàn ông đến nhà. mẹ nó ngồi, mẹ nó theo nó, nhưng không bao giờ bế nó.

Tôi vốn là người đa nghi. Khi tôi nghe điều đó, cơn ghen trong tôi bỗng bùng lên. Tôi chạy về nhà, hét thật to để trút giận. vợ tôi ôm mặt khóc:

– Tôi là một đứa trẻ nghèo, may mắn là tôi có thể tin tưởng vào người giàu. vợ chồng sum họp không bằng lòng dục tình, chia phôi bằng việc binh lửa. cách nhau ba năm, giữ một kỳ kinh. trang điểm và trang điểm, đã từng êm đềm, hoa lan tỏa hương, gót chân không bao giờ trở lại. không có gì xấu hổ như anh ấy đã nói. Tôi đã dám đề nghị anh cho tôi được nói, để xóa tan những nghi ngờ trong tôi. Tôi hy vọng bạn không nghi ngờ tôi!

nhưng cho dù bạn giải thích như thế nào, tôi không nghĩ vậy. cô ấy hỏi tôi rằng ai đã kể câu chuyện đó, vì vậy tôi đã giấu nó không cho cô ấy biết. Tôi mắng mỏ nặng lời và đuổi cô ấy ra khỏi nhà, mặc cho hàng xóm bênh vực. cuối cùng anh ấy buồn bã nói trong khi khóc:

– Tôi tin tưởng anh ấy vì tôi rất vui khi được nghi ngờ. nay bình rơi, trâm gãy, mây tạnh mưa, sen rơi xuống ao, liễu héo trong gió; tuyết khóc, hoa đã rụng gốc, gọi chim én lìa đàn mùa xuân, nước đã xa, ta còn đi đâu nữa núi kia vọng?

đoạn anh giặt giũ tắm rửa, đi đến bến đỗ của hoàng gia, nhìn lên trời và than thở:

– người bất hạnh này có số mệnh không tốt, bị chồng con ruồng bỏ, cô ta buộc phải làm ở đâu? danh tiếng của ngươi bị tru di tam tộc, thần sông có bản lĩnh, xin hãy làm chứng! Nếu bạn xứng đáng và giữ được sự trong trắng, trong trắng và giữ được tấm lòng của mình, xin hãy vào nước làm ngọc và cầu xin sắc đẹp. yếu lòng chim sơn ca đã lừa dối chồng con, tầng dưới xin tôm cá, tầng trên xin gạo thả diều quạ kêu mọi người nhổ vào mình.

nói xong ném xuống sông chết. Mặc dù tức giận vì cô ấy mất kỷ luật, nhưng nhìn thấy cô ấy tự tử, tôi cũng cảm động, tôi cố gắng vớt xác cô ấy để chôn cất nhưng không thể tìm thấy. Một đêm, tôi ngồi buồn trước ngọn đèn ngủ. Chợt cậu con trai kêu lên: – Bố Dần đến rồi! và rồi tôi chỉ vào cái bóng tôi in trên tường: – nó đây! Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện và tôi vô cùng xin lỗi! Hóa ra những lúc tôi đi vắng, tối về vợ tôi thường đùa với con, chỉ vào cái bóng của con và nói rằng đó là bố của Đan. Tôi hiểu nỗi oan của vợ và tôi tự trách mình sao quá độc ác, nhưng tất cả đã kết thúc!

Ở bờ sông cạnh làng, có một viên quan trưởng tên là phan lang, một đêm trong giấc mơ, ông ta thấy một cô gái mặc áo lam cầu xin sự sống của mình. buổi sáng, có người tặng anh một con rùa vỏ xanh. nhớ lại giấc mơ, anh liền thả con rùa xuống sông.

Mấy năm sau, giặc vào cửa lăng chi, dân chúng hoảng sợ nhảy thuyền xuống biển bỏ chạy, chẳng may gặp bão lớn chết đuối. xác vào một hang rùa trên đảo. một cung nữ là linh phi nhìn thấy liền nói: – đây là ân nhân đã cứu mạng ta năm xưa! sau đó anh ta lấy thuốc thần để uống. Sau một thời gian, Phan Lang sống lại.

Linh hồn của người phối ngẫu đã mở đại tiệc. Trong số những người dự tiệc, có một mỹ nhân chỉ trang điểm một chút, gương mặt rất giống diễn viên múa ba lê. Phan Lang hỏi chuyện thì được nàng cho biết nàng là Vũ Thị Thiết, người cùng làng, do oan khuất nên đã tự vẫn và được các tiên nữ đưa về đây ở dưới thủy cung sống với Linh Phi.

trước khi họ đưa phan lang ra khỏi thủy cung, vu niang đã yêu cầu anh ta nói với tôi rằng một ngày nào đó anh ta sẽ quay lại. Nếu còn nhớ tình xưa, ta hãy tổ chức một đám phán trên bến sông.

Trở lại thị trấn, Phan Lang tìm tôi, anh ấy đã kể cho tôi nghe mọi chuyện, nhưng tôi không tin anh ấy. Khi anh ấy tặng tôi bông hoa vàng của vợ tôi như một vật kỷ niệm, tôi sợ phải thừa nhận rằng đó chính xác là những gì cô ấy đã mang theo khi rời đi.

Sáng hôm sau, tôi làm theo lời cô ấy, tôi tổ chức một phiên chợ ba ngày ba đêm ở bờ sông. chắc chắn, tôi đã nhìn thấy nữ hoàng vũ hội ngồi trên một chiếc kiệu hoa giữa con lạch, sau đó là năm mươi cỗ xe trang trí cờ, những chiếc võng lung linh, lúc ẩn, lúc hiện. Tôi vội gọi nhưng cô ấy vẫn ở giữa sông và nói thành tiếng:

– thần thiếp cảm tạ ân đức của thần thiếp, thề sống chết không bỏ. Cảm ơn tình yêu của các bạn, nhưng tôi không thể quay lại thế giới này nữa!

Ngay lập tức, tất cả đã biến mất. Tôi gục đầu xuống nức nở. một nỗi buồn khủng khiếp xé nát trái tim tôi. chỉ vì ghen tuông mù quáng mà tôi đã khiến vợ, mẹ và con mình rơi vào cảnh sinh tử. sai lầm của tôi là không thể sửa chữa. Tôi chỉ muốn mọi người nhìn thấy bi kịch của gia đình tôi và rút ra một bài học: đã là vợ chồng thì hãy yêu thương, tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau. Chỉ khi đó, hạnh phúc mới bền lâu.

6. đóng vai học sinh và kể lại câu chuyện

Xem Thêm : khách hàng mục tiêu tiếng anh là gì

cuộc đời không ai là không có sai lầm, điều quan trọng hơn là bạn phải biết sửa sai. nhưng đối với tôi, khi tôi đã mắc sai lầm thì không có cách nào cứu vãn được, chỉ còn lại nỗi buồn, sự ân hận, ngậm ngùi cho những gì đã xảy ra cách đây vài năm … tôi – đã sinh ra và lớn lên trên trái đất này xương máu. Thật không may, bố tôi mất sớm, chỉ còn mẹ tôi và tôi. hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Mẹ tôi luôn muốn tôi lấy chồng sớm để có cháu nội nuôi, có thêm người vui ở nhà. Khi tôi đến tuổi kết hôn, mẹ tôi tìm được người mai mối và gả tôi cho một cô gái rất xinh đẹp và nổi tiếng trong vùng tên là vu thị thiết. Tôi mừng lắm vì gia cảnh cũng bình thường, mẹ góa bụa, mồ côi, làm ăn ngoan ngoãn nhưng không phải con nhà công chức, địa chủ mà lại lấy tôi làm vợ. Tôi rất yêu vợ, cũng vì yêu nhiều nên đôi khi tôi hay ghen tuông vô cớ. Đó là một thói quen xấu nhưng vì quá yêu cô ấy nên tôi không thể kiềm chế được cảm xúc nóng nảy của mình khi một người đàn ông muốn đến gần hoặc gần cô vũ công.

Gia đình nhỏ của tôi hiện đang được chăm sóc và nuôi dưỡng bởi người phụ nữ dũng cảm, nhưng tôi cảm thấy rất hạnh phúc và bình yên. Đó hẳn là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi. mẹ tôi đã già yếu, thương con dâu như con ruột, cũng rất hiếu thảo với bà. chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận, hạnh phúc và mong chờ đứa con đầu lòng chào đời. Đột nhiên, chiến tranh nổ ra, hỗn loạn xảy ra sau đó khắp nơi. Khi được lệnh nhập ngũ, tôi phải từ biệt mẹ già, vợ trẻ để ra trận.

lúc chia tay, bà cụ nắm tay tôi và dặn dò:

Xem thêm: Top Otoke hay Ô tô kê có nghĩa là gì?

– Ta cố gắng ở trên mũi tên đạn, trong khó khăn ắt phải lùi, đo sức mình để tiến, đừng tham mồi thơm kẻo sập bẫy. các bậc cao nhân nhường chỗ cho dân chúng. Như vậy, mẹ có thể ở nhà để không lo lắng cho con cái.

Tôi quỳ xuống để tuân theo lời chỉ dẫn của mẹ tôi. Còn vu nữ thì rót một chén đầy rượu, đưa hai tay lên, đưa cho tôi và nói:

– chàng ra đi trong chuyến đi này, tôi không dám mong chàng khoác áo triều đình, mặc áo gấm trở về quê cũ. chỉ xin ngày trở về mang theo hai chữ bình yên là đủ. Ta chỉ sợ quân khó lường, địch nhân khó lường. giặc còn lẩn trốn, quân triều còn loạn. rồi còn chưa chặt tre mà được mùa dưa chín quá, làm mẹ tôi lo lắng. nhìn trăng thắp sáng phố xưa, sửa soạn áo đông tiễn người đi, nhìn hàng liễu rũ trên sa mạc, lòng lại thổn thức, xót xa cho người đất khách quê người. cho dù thư có hàng nghìn hàng, e rằng cũng không có cánh hoa hồng bay.

Nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi như thế này, tôi không khỏi xúc động. Một cảm giác ấm áp và yên bình nảy sinh trong lòng khi ngôi nhà và gia đình trông chờ vào bàn tay chăm sóc của vợ anh. Vào ngày thực hiện nghĩa vụ quân sự, lòng nặng trĩu và quay lưng về nhà, tôi bước nhanh, không ngoái lại.

Tôi đi vắng một tuần khi vợ tôi sinh con trai. ông đặt tên cho con trai mình là dan. sinh con ra cửa cũng bớt hiu quạnh. ngày này qua ngày khác, đã nửa năm trôi qua. Mẹ già của tôi nhớ tôi, bà quan tâm đến tôi quá nhiều đến nỗi tôi bị bệnh nặng. vu ni không ngại vất vả, luôn ở bên cạnh chăm sóc mẹ tôi cho đến khi bà mất. Kể từ đó, căn nhà nhỏ vắng bóng người, chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Dan không biết cha mình là ai, vì tôi đã xuất ngũ nhiều năm rồi.

Ngày giặc tan cũng là lúc tôi khăn gói về quê. Vừa đến cửa nhà nghe tin dữ mẹ đã mất cách đây hơn nửa năm, tôi đau đớn vô cùng, vội ném chiếc túi cói đựng đồ đạc cá nhân quanh nhà rồi vội vã đi. để thăm mộ mẹ tôi. nhưng không biết mẹ chôn ở đâu nên tôi đưa con đi, vì lúc đó vợ bận đi chợ mua đồ ăn về mời thắng cố. Khi tôi đưa con đi thăm mộ mẹ nó, nó không ngừng khóc và không chịu nhận tôi là cha của nó. anh ta thậm chí còn đấm vào lưng tôi và nói rằng “để tôi đi, ông không phải là cha tôi. Cha con đêm nào cũng về “. Người xưa có câu” đi hỏi già, về hỏi trẻ “, nghe con trai nói vậy tôi rất tức. Thế là mềm lòng với tên nào đó, tôi vội vàng thắp hương, lạy cha mẹ rồi lập tức về nhà gặp vợ hỏi han chi tiết, vừa đi mà lòng tôi nóng như lửa đốt, thực sự tức giận.

Khi tôi bước vào nhà, vợ tôi đang loay hoay trong bếp với rất nhiều món ngon, cô ấy bước ra với một vết nồi trên mặt, trông cô ấy rất xinh đẹp, rất duyên dáng và quyến rũ. nhưng máu ghen tuông trong người bốc lên ngút trời, không kìm được tức giận ngay. Tôi cau mày hỏi vợ: con trai nói tối nào bố cũng đến thăm, đó là ai vậy? Loại nào? cơn tức giận bùng lên như lửa, tiêu hao hoàn toàn lý trí của tôi. Tôi mắng mỏ và giận dữ mắng mỏ công chúa, mặc cho cô ấy khóc thế nào, tôi cũng không quan tâm. Khi cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, tôi thẳng thừng và lạnh lùng đuổi cô ấy ra khỏi nhà. một số hàng xóm đến can ngăn nhưng tôi cũng quát mắng, đuổi về nhà. công chúa tiếp tục khóc, từng giọt nước mắt làm ướt áo nàng. lòng tôi chợt thấy có gì đó nhói lên, nhưng rồi ngọn lửa giận dữ đã lấn át tất cả. Tôi mù quáng đuổi cô ấy đi, đóng cửa lại.

wu niang bị đuổi ra khỏi nhà, tôi nghĩ cô ấy sẽ đến nhà mẹ đẻ hoặc nhà họ hàng để xin tá túc. Nhưng không, vợ tôi đi tắm, sau đó mặc áo hoàng bào và nhìn lên trời và cầu trời, nếu ông có mắt, minh chứng cho sự trong trắng và đức hạnh của mình. sau đó anh ta nhảy xuống sông tự tử. cô ấy đi rồi. Tôi rất ngạc nhiên là nó đã thực sự biến mất… tại sao vậy? Tim tôi đau nhói khi nhìn mặt nước tĩnh lặng. Tôi không nghĩ rằng anh ấy sẽ làm điều đó một cách quyết liệt như vậy. Tôi trở nên phẫn uất vì sự ngu dốt như vậy, nếu cô ấy không còn trong trắng, tại sao cô ấy lại phản ứng mạnh mẽ như vậy? sự ghen tuông đã khiến tôi gián tiếp dẫn đến cái chết của công chúa. Cô gái tội nghiệp đó, tôi yêu cô ấy nhưng tôi đã hại cô ấy đến chết chỉ vì cô ấy muốn chứng minh cho tôi thấy lời giải thích của cô ấy là đúng.

đêm đến, trong ngôi nhà lạnh lẽo. Tôi mãi không ngủ được, con tôi khóc đòi mẹ, tôi thuyết phục con nằm yên một lúc. Tôi cũng không thể ngủ được, vì vậy tôi bật dậy và bật đèn. khi nhìn thấy bóng tôi trên bức tường sinh nhật cậu con trai tôi mừng rỡ khoe “cha con đó”. câu nói của anh làm tôi giật mình tỉnh giấc, hóa ra anh đã vu oan cho vợ tôi, đẩy cô ấy vào cái chết oan nghiệt. hình ảnh ký ức vô cùng đau xót. mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi đã cư xử quá lạnh lùng và tàn nhẫn đối với nữ diễn viên múa ba lê. cô ấy chỉ muốn tôi tin cô ấy. nhưng tôi không thể làm điều đó. giờ tôi hối hận lắm, dù có buồn đến mấy cũng không thể bắt cô ấy về với gia đình này. con trai tôi mất mẹ vì người cha vô tâm …

gần nhà tôi có một người đánh cá tên là phan lang, một lần ông nằm mơ thấy một cô gái đi ăn xin, khi tỉnh dậy ông thấy một con rùa rất to nên nhớ lại giấc mơ và thả nó ra. Một ngày nọ, khi người này đi biển, thuyền bị lật và anh ta được một cô gái giúp đỡ, tôi mới biết cô gái này là vợ tôi. vợ tôi vì tội ác mà tìm đến cái chết rung chuyển thủy cung nên được cứu sống. cô ấy nhờ phan lang nhắn cho em: em nên lập ban nhạc để giải tỏa tinh thần, em sẽ xuất hiện. Ban đầu tôi cũng nghi ngờ và không tin mọi điều người đàn ông này nói, nhưng khi nhận được bông hoa vàng, tôi đã tin anh ấy. đây thực sự là trang phục của nữ diễn viên ba lê.

Tôi làm theo lệnh của phan để thiết lập một khu định cư trên bờ sông. công chúa xuất hiện, nhưng đôi khi cô ấy ẩn và đôi khi cô ấy xuất hiện. Tôi nhanh chóng gọi nhưng cô ấy vẫn ở giữa sông và nói:

-cảm ơn thiếp, thiếp ân linh đã thề sống chết không bỏ. Cảm ơn tình yêu của các bạn, tôi không thể quay lại nhân gian được nữa.

Xem thêm: Light Novel là gì? Khác biệt so với Anime/Manga như thế nào?

vào phút cuối, cảnh tượng đã biến mất. Tôi gục đầu xuống nức nở. một nỗi buồn khủng khiếp trong lòng tôi. Chỉ vì một sự ghen tuông mù quáng nào đó mà tôi đã dành cho vợ chồng mà hai mẹ con phải xa cách mãi mãi. sai lầm của tôi không thể được hoàn tác. Tôi mong mọi người nhìn vào tôi và rút ra một bài học cho mình, rằng sau trăm năm thề nguyền, vợ chồng hãy yêu thương và tin tưởng lẫn nhau, để hạnh phúc bền lâu mãi mãi. được thôi.

7. đóng vai một nhà hiền triết kể về câu chuyện của một cô gái nhỏ có xương nam

tôi tên là truong sinh, con một phú ông ở nam bộ. Từ nhỏ tôi đã không ham học nên lớn lên tôi chỉ sống ở nhà. Nhiều người nói tôi trăng hoa, trăng hoa nhưng tôi không nghĩ vậy, bởi vì từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ thích một người, đó là một cô gái có tâm hồn ngây thơ, thiện lương. Tôi nói với mẹ tôi. Để tính ngày tốt, mẹ tôi đã chuẩn bị một trăm lượng vàng, đến nhà của nữ hoàng vũ hội và cầu hôn cô ấy cho tôi.

Tuy xuất thân từ gia đình nghèo khó nhưng anh ấy rất “hiếu thuận” nên cuộc sống vợ chồng của chúng tôi vô cùng hạnh phúc. nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, triều đình cử binh đi đánh giặc, tôi nằm trong số những người phải tòng quân. Vào thời điểm đó, vợ tôi vẫn đang mang thai đứa con đầu lòng của chúng tôi. ngày chia tay buồn vui lẫn lộn, đầy nước mắt. Tôi nghiêng đầu cảm nhận lời dạy của mẹ già. Tôi đau đớn nghe vợ từ biệt rồi lên đường ra biên giới. Trong lòng tôi rất nhớ vợ con và lo lắng cho mẹ già.

Vào chiến trường, tôi không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến ngôi nhà đơn sơ với mẹ già và vợ trẻ. chiến tranh kết thúc và tôi được trở về quê hương. Vừa về đến nhà, biết tin mẹ già đã qua đời, tôi vô cùng đau đớn. cảnh nhà heo hút buồn làm sao. Tôi đã bế con trai tôi tên là Dần đi thăm mộ mẹ nó. đứa trẻ xa lạ với người cha mà nó vừa gặp vẫn tiếp tục khóc. Tôi cố gắng an ủi anh ấy:

– im đi, đừng khóc. bố về, bà nội mất rồi, lòng bố buồn lắm.

dan ngây thơ hỏi lại tôi:

– tuyệt vời! vậy bạn cũng là bố của tôi? Bạn có thể nói? không giống như cha tôi trước đây, người luôn giữ im lặng.

Tôi rất ngạc nhiên khi nghe anh ấy nói vậy, vì vậy tôi hỏi anh ấy nhiều hơn và anh ấy nói:

– Có một người đàn ông trước đây, anh ta đến mỗi đêm, mẹ Dan đến và mẹ Dan ngồi, nhưng anh ta không bao giờ ôm Dan.

Nghe các con kể, tôi vừa đau lòng vừa tức giận. nên vợ tôi là một người phụ nữ hư hỏng, trong khi chồng ra trận thì ở nhà tán tỉnh những người đàn ông khác. nhưng khi tôi ở trên chiến trường nguy hiểm đó, tôi không thể ngừng nghĩ về cô ấy, ngày đêm mong mỏi được gặp cô ấy.

Khi về đến nhà, cơn ghen tuông mù quáng khiến tôi không thể kìm chế được, tôi hét lên để trút giận. Tôi không quan tâm đến lời giải thích của vợ, hàng xóm hết lòng khuyên nhủ, tôi đuổi vũ nữ đi. Biết con không tin là sự thật, chị đau đớn ôm con lần cuối rồi bỏ ra khỏi nhà.

Chiều muộn ngày hôm đó, nghe tin hắn ném mình xuống sông hoang giang, loạn lạc khắp nơi. Dù còn tức giận, tôi cũng giăng lưới vớt xác cô ấy nhưng cả đêm không thấy đâu.

Vào một đêm vắng vẻ, tôi ngồi với con trai mình bên ngọn đèn mới thắp sáng, buồn bã nghĩ về cô diễn viên ba lê. đột nhiên cậu bé hét lên:

– bố dan lại ở đây!

Tôi nhanh chóng hỏi anh ấy ở đâu và anh ấy chỉ vào bóng tôi trên tường. Tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. nhưng trời ơi! rằng tôi đã làm điều này. Tôi đã giết vợ của chính mình. vợ tôi chết oan vì sự hoang mang, nghi ngờ, ghen tuông, ích kỷ của tôi, v.v. Tôi hối hận rất nhiều nhưng đã quá muộn.

8. đóng vai trượng phu kể lại nỗi oan của vợ mình

Tôi tên là truong sinh hôm nay tôi xin kể câu chuyện của gia đình tôi để các bạn lấy câu chuyện của tôi làm gương và biết cách giữ gìn hạnh phúc gia đình, đừng đợi đến lúc gia đình tan vỡ. cảm thấy hối tiếc như tôi.

Khi tôi tròn 20 tuổi, mẹ tôi nhờ người mai mối mang đến cầu hôn người con gái cùng làng tên là Vũ Thị Thiết. Năm ấy cô vừa tròn chín tuổi, dáng người đoan trang, đoan trang, khuôn mặt xinh đẹp, đức độ … khi được mẹ tôi hỏi cưới, tôi mừng lắm vì lấy được vợ vừa xinh lại vừa đẹp. đồng thời. dịu dàng. chúng tôi sống hạnh phúc với nhau được một thời gian ngắn thì vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng cũng là lúc tôi phải theo tiếng gọi của triều đình ra trận. ngày chúng tôi chia tay cô ấy chỉ khóc và động viên tôi giữ gìn sức khỏe, bình yên trở về để gia đình được đoàn tụ. cha gần con, vợ gần chồng.

chiến tranh diễn ra liên tục trong nhiều năm và sau đó kết thúc. Tôi được trở về nhà, vì vậy tôi rất hạnh phúc. Nhưng vừa về đến nhà thì nghe tin dữ mẹ mất cách đây mấy năm vì thương nhớ mẹ quá. Tôi rất buồn khi đưa con đi thăm mộ bà ngoại, nhưng con trai tôi nhất định không chịu theo tôi. Anh ấy nói với tôi rằng tôi không phải là bố của anh ấy, bố của anh ấy là tôi mỗi đêm. nghe thằng bé nói vậy tôi tức lắm, máu ghen tuông trong người sôi lên. Vợ tôi nổi tiếng xinh đẹp nên không khó để cô ấy được chú ý, tôi tin ngay con trai tôi về nhà đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Tôi thậm chí còn xúc phạm cô ấy nặng nề, khiến cô ấy phải chạy ra khỏi nhà và đi đâu mà tôi không biết.

cho đến khi tôi nghe thấy ai đó trong làng chạy đến và nói “zhang sinh! Tôi nhìn thấy vợ anh ta nhảy xuống sông tự tử ”. Người hàng xóm đó cũng kể cho tôi nghe những gì vợ tôi đã làm cho mẹ tôi khi bà ốm mà tôi không có nhà. người đó nói rằng tôi là một người rất may mắn khi cưới được vu nữ làm vợ, nhưng lại không biết quý trọng vợ. Khi nghe những lời đó, tôi cảm thấy rất xót xa và bàng hoàng trước hành động quyết liệt của vợ. Tôi không ngờ cô ấy lại phản ứng mạnh mẽ như vậy. Khi tức giận tôi sẽ đuổi cô ấy đi, cô ấy chỉ về nhà mẹ đẻ đợi tôi nguôi giận, tính chuyện rồi đưa cô ấy về nhà. tuy nhiên, anh đã chọn cái chết để minh oan cho mình. Tôi rất xin lỗi.

Nhiều đêm, tôi không ngủ được với con đòi mẹ, hình ảnh vợ cứ hiện về trong tôi. Tôi ngồi trước ngọn đèn phản chiếu bóng mình lên tường, ngay lúc đó con trai tôi thức giấc và vui mừng nói với tôi “đó là bố của con” đến bây giờ tôi mới nhận ra người ba đêm đến chính là bóng con trai mình. chỉ của mẹ anh ấy. Tôi ôm mặt khóc nhưng đã quá muộn. vợ tôi đã chết và không thể sống lại.

Ở thị trấn nơi tôi sinh sống, có một người đàn ông làm nghề kéo lưới bị rơi xuống sông và không chết, sau khi tỉnh lại anh ta đến nhà tôi và nói với tôi rằng anh ta đã gặp vợ tôi ở hồ cá. vu niang vợ tôi muốn tôi lập diễn đàn để giải tỏa. Tôi nghe theo lời khuyên của vợ tôi để thành lập một diễn đàn để làm sáng tỏ nỗi oan của vợ tôi, trong sương mù của thực tế, tôi nhìn thấy vợ tôi nhảy trên một chiếc kiệu và bay lên trời, không trở về với tôi và con trai tôi.

Hôm nay tôi kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình, mong các bạn hãy trân trọng tình yêu thương của gia đình, một khi đã là vợ chồng thì nên tin tưởng nhau, đừng ghen tuông, nghi ngờ và ân hận như tôi cả đời.

9. đóng vai một nhân vật suốt đời kể lại câu chuyện về một cô gái xương xẩu

Tôi tên là truong sinh hôm nay tôi xin kể câu chuyện của gia đình tôi để các bạn lấy câu chuyện của tôi làm gương và biết cách giữ gìn hạnh phúc gia đình, đừng đợi đến lúc gia đình tan vỡ. cảm thấy hối tiếc như tôi.

Khi tôi tròn 20 tuổi, mẹ tôi nhờ người mai mối mang đến cầu hôn người con gái cùng làng tên là Vũ Thị Thiết. Năm ấy cô vừa tròn chín tuổi, dáng người đoan trang, đoan trang, khuôn mặt xinh đẹp, đức độ … khi được mẹ tôi hỏi cưới, tôi mừng lắm vì lấy được vợ vừa xinh lại vừa đẹp. đồng thời. dịu dàng. chúng tôi sống hạnh phúc với nhau được một thời gian ngắn thì vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng cũng là lúc tôi phải theo tiếng gọi của triều đình ra trận. ngày chúng tôi chia tay cô ấy chỉ khóc và động viên tôi giữ gìn sức khỏe, bình yên trở về để gia đình được đoàn tụ. cha gần con, vợ gần chồng.

tình cờ khi tôi chuẩn bị kết hôn, tôi để ý thấy một cô gái xinh đẹp, nhu mì và nết na tên là vu thị thiết. Thấy nàng xinh đẹp, hiền hậu, tôi xin mẹ một trăm lượng để tái hôn với nàng. Tôi đã không đánh giá cao cô ấy kể từ khi tôi dùng tiền của mình để hỏi cưới tôi mà không cần quan tâm xem cô ấy có yêu tôi hay không. nhưng vợ tôi là một người phụ nữ trọn vẹn. lấy cô ấy, mẹ con tôi được chăm sóc chu đáo, thức ăn, nước uống luôn sạch sẽ. Tuy nhiên, tôi không những không biết hạnh phúc với hiện tại mà còn ghen tị với vợ vì những điều tầm thường, tôi không muốn một người đàn ông đến bên vợ. Sau đó vài năm trôi qua, vu niang và tôi nhận được tin vui đầu tiên. Đó là một gia đình sắp có thành viên mới, tôi hạnh phúc lắm! Nhưng ai ngờ, chiến tranh ập đến bất ngờ, tôi phải đi bộ đội, bỏ mẹ và vợ ở nhà. Trước khi chia tay, vợ tôi nói với tôi: “Anh ấy đi cuộc hành trình này, em không dám mong anh ấy đeo ấn thiếu nữ, mặc áo gấm, trở về quê cũ. Chỉ xin anh ấy quay lại trong ngày và mang theo hai chữ bình yên, vậy là đủ. ” Nghe vợ nói, tôi thấy thanh thản.

Vào chiến trường, tôi không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến ngôi nhà đơn sơ với mẹ già và vợ trẻ. chiến tranh kết thúc và tôi được trở về quê hương. Vừa về đến nhà, nghe tin mẹ già đã qua đời, tôi vô cùng đau xót và tiếc thương. Cậu con trai tên Dan lúc đó đã biết nói. cảnh nhà heo hút, buồn bã. Tôi đưa con đi thăm mộ mẹ. đứa trẻ vẫn chưa thở và người cha vẫn đang khóc. Tôi cố gắng an ủi anh ấy:

– im đi, đừng khóc. bố về, bà nội mất rồi, lòng bố buồn lắm.

dan ngây thơ hỏi tôi:

– tuyệt vời! vậy bạn cũng là bố của tôi? Bạn có thể nói? không giống như cha tôi trước đây, người luôn giữ im lặng.

Tôi rất ngạc nhiên khi con trai tôi nói vậy, vì vậy tôi đã hỏi cậu bé, cậu bé nói:

– Có một người đàn ông trước đây, anh ta đến mỗi đêm, mẹ Dan đến và mẹ Dan ngồi, nhưng anh ta không bao giờ ôm Dan.

Nghe các con kể, tôi vừa đau lòng vừa tức giận. nên vợ tôi là một người phụ nữ hư hỏng, trong khi chồng ra trận thì ở nhà tán tỉnh những người đàn ông khác. tuy nhiên ở nơi bom rơi đạn lạc, tôi không ngừng nhớ về nàng, ngày đêm chờ mong được gặp lại nàng.

một người đàn ông đến mỗi đêm? trời ơi, một người phụ nữ đã có gia đình ở nhà chồng một mình, vậy mà cô ấy vẫn đưa một người đàn ông đến ở qua đêm. Cô vũ công kia đã làm gì có lỗi với cuộc đời tôi, phản bội tôi và mất bình tĩnh với ai đó? Sau ba năm chờ chồng và ngoại tình với người đàn ông khác, tại sao cô ấy vẫn xứng đáng với tôi?

Về đến nhà, tôi mắng vợ một trận tơi bời để trút giận. Tôi mắng cô ấy là đồ đê tiện, vô liêm sỉ, có chồng đi chinh chiến ba năm mà không biết giữ đạo làm vợ. vu niang ban đầu bị sốc, anh ấy nhìn tôi chằm chằm, sau đó anh ấy khóc và nói:

– Tôi xuất thân trong một gia đình nghèo khó, may mắn được gả cho anh, tôi vào gia đình với anh để nên duyên vợ chồng. chia tay sau khi cưới được nửa năm, xa anh, nói thật em buồn vô cùng! ba năm trôi qua, anh tưởng lòng mình đã nguội lạnh, em chưa từng dám nghĩ tới ai khác, ngõ trúc liễu hoa chưa từng nhìn. Tôi đã giữ đạo vợ chồng với anh, mong anh soi sáng cho tôi, đừng vội tin người lạ mà nghi ngờ tôi!

nhưng những lời cô ấy nói với tôi lúc đó chỉ là dối trá và ngụy biện, tôi vứt bỏ chúng và dùng những lời lẽ cay độc và triết lý để đuổi cô ấy đi. Nếu lúc đó tôi bình tĩnh hơn, giải thích lý do cho cô ấy giải thích thì gia đình tôi đã không phải chịu cảnh chia ly như ngày hôm nay.

Bực bội vì không giải thích được, cô vũ nữ đã tắm sạch sẽ rồi ra bến sông Hoàng Giang tự tử để chứng tỏ tấm lòng trong trắng của mình. Lúc đó tôi cũng chưa rõ sự tình nhưng biết vợ tự tử tôi cũng rất đau lòng, tôi xuống sông vớt xác cô ấy về chôn cất chu đáo nhưng không tìm thấy nên tôi và anh. con trai phải về nhà.

Một đêm, tôi buồn bã ngồi trước ngọn đèn ngủ. Đột nhiên, cậu con trai kêu lên: “Bố lại đến rồi!”, Rồi chỉ vào bóng tôi in trên tường: “Đây!” Tôi đã rất ngạc nhiên và hiểu ra mọi thứ. Vì vậy, vào các ngày trong tuần, khi cô vắng nhà, vũ công sẽ chỉ bóng của cô lên tường để chơi khăm con trai cô và thông báo với cô rằng anh ta là cha dan. Tôi hiểu nỗi oan của vợ và tôi tự trách mình sao quá độc ác, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, tôi không thể thay đổi được nữa …

câu chuyện của tôi, những sai lầm của tôi là có thật. Tôi đã đánh mất hạnh phúc của mình. Kể lại câu chuyện đau lòng này, tôi chỉ mong mọi người đừng có những hành động bồng bột, thậm chí là điên rồ như tôi đã làm. tin yêu thương mọi người, yêu thương người thân thật lòng để gia đình không rơi vào những bi kịch đau lòng.

Xem các thông tin hữu ích khác trong phần tài liệu của hoatieu.vn.

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Kiến thức

Related Articles

Back to top button