Phân tích tác phẩm Vợ chồng A Phủ | Phân tích Vợ chồng A Phủ lớp 12 | Văn mẫu 12

đánh giá chứng tác phẩm vợ chồng a phủ

hướng dẫn làm văn phân tích một câu vợ chồng do read paper biên soạn, gồm các gợi ý về cách làm bài, dàn ý chi tiết và một số bài văn mẫu hoặc phân tích nội dung và nghệ thuật từ truyện ngắn của vợ chồng từ phú (sang hoai).

hãy tham khảo ngay bây giờ …

tôi. hướng dẫn làm phân tích vợ chồng

title: phân tích tác phẩm của tác giả đối với chuyện vợ chồng, vợ chồng của tác giả.

1. phân tích các yêu cầu của chủ đề

– yêu cầu của đề: phân tích nội dung và nghệ thuật của truyện Vợ chồng son.

– phạm vi tài liệu, dẫn chứng: từ ngữ, chi tiết, hình ảnh tiêu biểu trong truyện ngắn Vợ chồng son.

– phương pháp lập luận chính: phân tích.

2. luận án vợ chồng một chính phủ

luận điểm 1 : lý lịch của tôi và một người phụ nữ

luận điểm 2 : vẻ đẹp nội tâm và sức sống tiềm tàng của tôi.

luận điểm 3 : một con người có số phận đau thương nhưng giàu sức sống, tình cảm và khát vọng.

3. kiến thức cơ bản cần nắm vững trước khi làm bài thi

a) giới thiệu tác giả với hoai

– to hoai (1920 – 2014) tên khai sinh là nguyen sen, sinh ra trong một gia đình làm nghề thủ công tại làng mèo đông, thành phố kim bài, huyện thanh oai, tỉnh hà đông cũ (nay là huyện nghia) do, huyện cau giay. , hà nội)

– Thời trẻ, anh phải làm nhiều nghề để kiếm sống, như dạy học cho trẻ em, bán hàng, điều hành cửa hàng, …

– những tác phẩm đầu tay của nhà văn sang chảnh đã gây được sự chú ý của độc giả đương thời, trong đó có Nhật ký phiêu bạt, Cố hương, Con chuột, Trăng thề, Người nghèo …

– năm 1943 ông tham gia hội văn hóa cứu quốc và hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực báo chí

– cho đến nay, ông đã để lại hơn 100 tác phẩm thuộc nhiều thể loại khác nhau: truyện ngắn, truyện kể, hồi ký có xu hướng thể hiện các sự kiện đời thực, kịch bản, tiểu luận và trải nghiệm buổi sáng.

– quan điểm sáng tạo: “viết văn là cả một quá trình đấu tranh để nói ra sự thật, nếu đó là sự thật thì không hề tầm thường, cho dù phải làm tan vỡ những hình tượng trong lòng người đọc”

– tác phẩm chính: nhật ký phiêu lưu (truyện dài, 1941), juró (tập truyện ngắn, 1941), o rata (tập truyện ngắn, 1942), quê hương (tiểu thuyết, 1942), nhà nghèo (tập truyện ngắn, 1942 ), truyện ngắn, 1944), cỏ lau (hồi ký, 1944), lên núi cứu quốc (truyện ngắn, 1948), xuống làng (tập truyện ngắn, 1950), Đại đội chiến thắng (ký, 1950), truyện Tây Bắc ( sưu tập, 1953), …

b) kiến ​​thức chung về công việc của vợ chồng

– Hoàn cảnh sáng tác: Năm 1952, Tô Hoài theo Bộ đội vào giải phóng Tây Bắc. đã sống đoàn kết với đồng bào các dân tộc vùng cao Tây Bắc được 8 tháng. chính cuộc sống của những người dân vùng cao nơi đây đã thôi thúc ông hoàn thành 3 truyện ngắn là Vợ chồng thành phu t (1953).

– nội dung chính: tác phẩm là câu chuyện kể về những người lao động của vùng núi cao Tây Bắc đã không cam chịu sự áp bức, tra tấn, tù đày của bọn định cư, chúa đất trong cuộc sống tăm tối nên chính họ. nổi dậy để tìm kiếm cuộc sống tự do …

– Đặc điểm nghệ thuật: nghệ thuật xây dựng miêu tả nhân vật sống động, cá tính; ngòi bút tả cảnh đặc sắc; ngôn ngữ giản dị, sinh động và hấp dẫn; nghệ thuật trần thuật với giọng kể truyền cảm, sâu lắng …

ii. lập sơ đồ phân tích công việc của vợ chồng

1. mở sạp vợ chồng

– giới thiệu sơ lược về tác giả và tác phẩm:

+ Tôi là một nhà văn có phong cách tự sự hài hước, tôi có sở trường về những câu chuyện và hồi ký được cá nhân hóa.

+ Vợ chồng A Phủ in trong tập truyện Tây Bắc, tác phẩm là sự phản ánh những nỗi thống khổ của người dân Tây Bắc dưới ách đô hộ của thực dân Pháp, và ở đồng thời ca ngợi vẻ đẹp của con người Tây Bắc. những người đẹp ở đây.

2. phân tích cơ thể của vợ chồng

a) luận điểm 1 : lý lịch của tôi và một phu

– Em là một cô gái xinh đẹp, tài năng người dân tộc Mông, có cuộc sống nội tâm và khát khao tự do, do hoàn cảnh gia đình éo le nên em phải lấy chồng để trả nợ với nhà thống lí.

– Phu là một chàng trai dân tộc Mông, có nhiều đức tính tốt của một người lao động, anh sớm khẳng định được giá trị của mình, tự kiếm sống và học đủ thứ nghề.

b) luận điểm 2 : vẻ đẹp nội tâm và sức sống tiềm tàng của tôi

– trước khi trở thành người đòi nợ:

+ Tôi là một cô gái trẻ và ngây thơ với tài thổi sáo.

+ Tôi đã từng yêu, tôi luôn khao khát đi theo tiếng gọi của tình yêu.

<3

– kể từ khi cô trở thành con dâu con nợ:

+ nguyên nhân: món nợ có từ lâu đời của cha mẹ tôi, tục ăn trộm vợ của người Mông và đem về nhà trình diện ma. người lao động bị ràng buộc bởi cả quyền lực và thần quyền.

<3 Bị đánh đập dã man: trói, đá vào mặt, …

<3 góc "," Tôi đã ở lại một thời gian dài trong sự khốn khổ mà tôi đã quen. "

+ vào đêm hội xuân ở hong kong, sức sống của tôi trỗi dậy:

  • âm thanh của cuộc sống bên ngoài (tiếng trẻ con chơi quay, tiếng sáo gọi bạn tình, …) đánh thức những ký ức trong quá khứ.
  • Tôi nhận thức được sự tồn tại của mình là gì “cảm thấy tươi mới trở lại “,” Tôi còn trẻ lắm … “, khao khát tự do, thắp sáng căn phòng tối, muốn” ra ngoài ăn Tết “để chấm dứt cảnh tù đày.
  • khi bị trói, trái tim tôi đã vẫn văng vẳng tiếng sáo, khúc tình ca đến những ngày lễ, khi tỉnh dậy anh chợt tỉnh ngộ về thực tại.

= & gt; trong tôi tiềm ẩn một sức sống mãnh liệt, sức sống ấy luôn âm ỉ trong trái tim người con gái Tây Bắc và chực chờ cơ hội bùng nổ bằng vũ lực.

+ hành động giải tán chính phủ:

  • Ban đầu tôi cũng thờ ơ vì sau đêm tình xuân, cô ấy trở về như một cái xác không hồn.
  • Khi nhìn thấy giọt nước mắt của một phủ, tôi thấy xót xa, chợt nhớ . hoàn cảnh của tôi ngày xưa, tôi biết thương mình và xót xa cho kiếp người đáng nguyền rủa “chẳng lẽ ngày mai người kia sẽ chết, chết đau đớn, … phải chết”.
  • bất mãn với tội ác của các tổng đốc, tôi đã cắt dây đay và cởi trói cho chính quyền. Tôi sợ chết, sợ tổng đốc, cô chạy theo quan phủ để tìm đường thoát.

= & gt; Tôi là một cô gái điềm tĩnh nhưng mạnh mẽ, hành động của tôi đã lật đổ quyền lực và thần quyền của các thị tộc thống trị vùng núi.

c) luận điểm 3 : một con người có số phận đau thương nhưng giàu sức sống, tình cảm và khát vọng

– hoàn cảnh:

+ mồ côi cha mẹ, không người thân thích

<3

– khi trở thành người đòi nợ:

+ nguyên nhân: trúng quan, lạc vào một thử thách kỳ lạ.

+ một người bị dày vò về thể xác:

  • Anh phải làm những công việc nặng nhọc và nguy hiểm: “đốt rừng, cày ruộng, săn bò tót, …”
  • Anh không đáng một con bò, anh mất bò nhưng anh bị trói vào cái chết.

+ tính cách:

  • Lúc nhỏ anh mạnh mẽ, cứng cỏi: bán ruộng thấp, trốn lên núi cao
  • lớn lên anh là người chăm chỉ, tháo vát, khỏe mạnh. một người biết làm mọi thứ. làm việc.
  • một người biết giận dữ trước sự bất công (vượt qua một câu chuyện), khao khát tự do (nén đau chạy trốn khi bị đứt dây).

= & gt; Phân tích nhân vật một phủ, ta thấy một phủ được nhìn từ bên ngoài với lời nói ngắn gọn, hành động mãnh liệt, mạnh mẽ, chân dung con người miền núi Tây Bắc – một số phận đau thương nhưng giàu sức sống và tình cảm, khát vọng. >

3. kết luận phân tích của vợ chồng

– tóm tắt giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm.

+ nội dung: khắc họa chân thực những nét độc đáo trong phong tục, tập quán, tính cách, tâm hồn của đồng bào các dân tộc thiểu số, lên án bọn thực dân, địa chủ; bày tỏ niềm thương cảm trước nỗi thống khổ của người dân nghèo miền núi; khẳng định sức sống bền bỉ và tiềm năng tự do của nhân dân lao động.

+ những nét đặc sắc về nghệ thuật: xây dựng tình huống truyện độc đáo; khắc họa nhân vật sinh động, có cá tính rõ nét; sự thể hiện tâm lý nhân vật một cách tinh tế; nghệ thuật trần thuật với giọng kể điềm đạm, thấu hiểu; ngôn ngữ sống, chọn lọc, sáng tạo, giàu chất tượng hình, chất thơ; tái hiện cuộc sống và vẻ đẹp thiên nhiên, phong tục tập quán của người dân miền núi Tây Bắc.

– bày tỏ cảm xúc của bạn về công việc.

– & gt; xem bản phác thảo mẫu khác để biết thêm chi tiết: bản phác thảo chi tiết phân tích vợ chồng

iii. 5 bài văn đạt điểm 9 trở lên phân tích tác phẩm Vợ chồng son

1. bài phân tích vợ chồng một phú đạt điểm cao – bài 1:

to hoai là một nhà văn tài năng và siêng năng, anh ấy làm việc ở nhiều thể loại. ông là nhà văn của sự thật đời thường, ông có vốn kiến ​​thức phong phú và sâu sắc về phong tục tập quán của nhiều vùng miền khác nhau. trước cách mạng, ông chủ yếu hướng các tác phẩm của mình về vùng quê nghèo và thế giới động vật. sau cuộc cách mạng, nó đã đến các vùng nông thôn rộng lớn, đặc biệt là vùng tây bắc.

“Vợ chồng A Phủ” là kết quả của chuyến đi thực tế vùng Tây Bắc. tác phẩm đã tố cáo, tố cáo chế độ phong kiến ​​dày xéo, chà đạp, hà hiếp quyền sống, quyền hạnh phúc của con người. hơn nữa tác phẩm còn thấm đẫm tinh thần nhân văn. thể hiện tình đoàn kết với hoàn cảnh của những người lao động nghèo, bất hạnh, bị tước đoạt quyền sống, bị hành hạ về thể xác và tinh thần. đồng thời, trân trọng biểu dương sức sống tiềm tàng, luôn hướng tới tương lai tốt đẹp.

Đại diện cho những con người, những số phận ấy là tôi, một người phụ nữ chịu nhiều cay đắng. tuy nhiên, cũng chính người phụ nữ ấy luôn tiềm ẩn một sức sống mãnh liệt để khi bị chà đạp đến cùng, cô ấy đã mạnh mẽ đứng lên. Tôi xuất hiện từ những dòng đầu tiên của vở kịch “vợ chồng”. đó là hình ảnh người con gái vòng qua tảng đá trước cổng, bên chiếc xe ngựa ở nhà thống đốc. nhưng thực ra, đây là một nàng tiên cá khác, và nàng tiên cá già dường như đã chết.

Trước khi tôi về làm con dâu để giải quyết món nợ của thống đốc, tôi là một cô gái xinh đẹp, tôi yêu cuộc sống, tôi yêu cuộc sống tự do. Tôi có tài thổi sáo rất hay, “thổi sáo cũng hay như thổi sáo” khiến “bao người mê mẩn, ngày đêm thổi sáo theo tôi”. Mặc dù tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, trước đây, bố mẹ tôi phải vay mượn tiền để làm đám cưới. cho đến khi mẹ mất, tôi vẫn chưa trả được nợ, nhưng tôi luôn ý thức về cuộc sống của mình.

Anh ta nói với cha mình: “Tôi đã biết trồng và làm ngô, tôi phải làm việc trên cánh đồng ngô để giả nợ nhân danh cha tôi. Đừng bán tôi cho nhà giàu” khi thống đốc muốn cưỡng bức. tôi trở thành con dâu để tôi thoát khỏi cảnh nợ nần. . Đó là tiếng nói phản đối hủ tục dùng người thay thế cho món nợ tiền tệ của các dân tộc miền núi. phong tục cổ xưa này đã cướp đi cuộc sống tự do của nhiều người. đồng thời câu nói đó cũng thể hiện niềm tin vào sức sống của chính mình trong tôi. Tôi nghĩ tôi có thể làm việc trên cánh đồng ngô để trả nợ cho cha tôi.

nhưng tôi đã bị cướp và mang về “cúng ma” của thống đốc. cuộc đời tôi đã gắn liền với số phận con dâu mắc nợ nhà thống lý. cô ấy tức giận và bị tổn thương bởi thân phận của chính mình. trong nhiều tháng, cô ấy khóc mỗi đêm. Định tự sát bằng lưỡi dao nhưng cô ấy “đành chịu chết” vì thương cha. Có lẽ cái chết là cách tốt nhất để thoát khỏi kiếp nô lệ, tôi sẽ không còn phải cảm thấy buồn phiền hay tức giận nữa.

Từ thái độ phản kháng, chính mình cam chịu hoàn cảnh. Tôi đã quen với nỗi khổ “tưởng cũng là trâu, cũng là ngựa” tôi đã làm việc chăm chỉ ngày đêm không ngơi nghỉ. những công việc hái thuốc phiện, giặt đay, xe đay, bẻ ngô, kéo sợi, dệt vải, đốn củi, gánh nước,… cứ lần lượt “vẽ ra trước mặt”, thôi thúc bà thực hiện. Chính vì vậy mà “càng ngày càng không nói, càng rút lui như con rùa nuôi trong góc nhà”. càng ngày, tôi càng im lặng, chấp nhận số phận của mình mà không một lời than thở. khuôn mặt của anh ấy trong bất kỳ tình huống nào cũng “buồn”.

người phụ nữ đó đã tê liệt cảm xúc vì những khó khăn, cô ấy mất hết cảm giác về thời gian và không gian vì phòng của tôi có một cái cửa sổ với một lỗ vuông to bằng bàn tay của cô ấy, “luôn luôn nhìn ra bên ngoài, tôi chỉ thấy trăng trắng, tôi không” Không biết là sương hay nắng ”. Tưởng chừng mình vô cảm với thế giới bên ngoài, nhưng chính thiên nhiên Tây Bắc vào xuân, tiếng sáo là ngòi nổ đánh thức tình yêu cuộc sống và sức sống trong tôi. tiếng sáo đã đánh thức tâm hồn đang say ngủ của anh. Tôi có thể cảm nhận được âm thanh ‘xuyên thấu’ của tiếng sáo gọi bạn.

Không khí của năm mới khiến tôi “sống trong những ngày xưa cũ”. Tôi uống rượu, “tôi uống từng bát” như nuốt hết nỗi uất hận đang dồn nén vào trong. tâm hồn tôi lại “nổ tung”. điều đặc biệt là tôi có ý thức về bản thân, nhận ra anh ấy vẫn còn trẻ và muốn đi chơi trong ngày đầu năm mới. dục vọng biến thành hành động: “Tôi sẽ lấy ống mỡ, cuộn lại một đoạn, đặt lên đĩa đèn để thắp sáng” rồi quấn lấy mái tóc, “Tôi sẽ lấy chiếc váy hoa bó sát vào trong vách”. và sẵn sàng ra ngoài. tiếng sáo réo rắt, mời gọi khiến tôi không thể chối từ. nó thực sự được hồi sinh và biến đổi để thoát khỏi sự áp bức của các thế lực hùng mạnh, thần quyền và hoàng gia.

Xem thêm: Trọn Bộ Giáo Án Mẫu Giáo Bé 3, Giáo Án Cho Trẻ Làm Quen Với Văn Học, Độ Tuổi 3

Nó không chỉ thể hiện thân phận của người phụ nữ mà còn khắc họa thân phận của một người đàn ông miền núi phải chịu kiếp sống nô lệ. Ông là một người phụ nữ, ông mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, ông không có họ hàng. Anh trở thành món hàng đổi lấy gạo của người Thái, nhưng “anh ngoan cố, không chịu ở ruộng trũng, lên núi lưu lạc đến Hồng Ngải”. dù nghèo nhưng chính phủ biết cách làm việc để tự nuôi sống chính mình. anh ta biết “ném lưỡi cày, đục đẽo, cày giỏi, săn bò tót rất dạn dĩ”. Chính vì vậy mà nhiều cô gái đã ví rằng có chính chủ “như trâu vào nhà, sớm giàu”.

người dân Phi-líp-pin có lòng dũng cảm, họ biết cách vượt qua khó khăn, gian khổ và nguy hiểm. chàng sống tự do, gần gũi với thiên nhiên nhưng vì tội đánh con vua thống lí mà phải chịu thân phận nô lệ. một chính phủ đánh bại nó không phải vì tính cách hung hãn và độc ác của nó, mà vì nó không chấp nhận sự thống trị và ngai vàng của cái ác. sự áp bức của kẻ cường quyền đã đẩy một con người tự do, phóng khoáng trở thành một con người cam chịu số phận. bị chính quyền đánh đập dã man nhưng ông “câm như tượng đá”. anh chấp nhận cuộc sống sống mắc nợ thống đốc.

vì mải mê bắt chim mà cô bé đã để hổ bắt bò. một người đàn ông bị trói vào cột bằng “sợi dây đan từ chân đến vai”. Tình huống này đã làm tôi cảm động lòng yêu mến và cảm thông. cô nghĩ: “có thể đêm mai người kia sẽ chết, chết vì đau, chết vì đói, chết vì lạnh, phải chết” và mình đã cắt dây để cứu anh ta. hành động “vừa đánh vừa chạy” đã thể hiện phần nào khát vọng sống, khát vọng dứt thân phận làm con đường sống, trừ nợ của anh. Anh đã thức dậy để đến khu du kích của thảo nguyên, tham gia cách mạng.

Qua vở kịch, nhà văn muốn tố cáo chế độ phong kiến ​​và giai cấp thống trị bóc lột người bằng hình thức cho vay nặng lãi. Vì nợ nần của bố mẹ nên tôi bị đem đi cầm cố. ông cũng lên án những hủ tục lạc hậu như tục “cúng ma” bắt con người sa vào mê tín dị đoan, khiến họ không dám thoát khỏi vòng vây để tự cứu mình. đồng thời, tác giả cũng thể hiện sự thương xót, thương cảm đối với những người lao động miền núi phải chịu đựng sự áp bức của giai cấp thống trị với những mưu mô, xảo quyệt.

luôn ca ngợi sức sống tiềm tàng mãnh liệt của người dân nơi đây. chính sức sống đó đã giúp họ thoát khỏi kiếp sống nô lệ để đi theo cách mạng, đến với cuộc sống tự do. Với lối viết cá nhân hoá, nhà văn đã xây dựng hai nhân vật tiêu biểu cho những con người có phẩm chất tốt đẹp nhưng chịu nhiều bất hạnh, đau khổ. tôi đại diện cho kiểu nhân vật ủ rũ và phu đại diện cho kiểu nhân vật hành động.

Làm bối cảnh cho những con người trong câu chuyện cổ tích nổi bật lên hình ảnh thiên nhiên Tây Bắc tuyệt đẹp: “gió thổi cánh đồng vàng ruộm”, “những bản làng mèo đỏ, những vạt áo hoa đã được để khô trên mặt đất. vách đá lan tỏa như những cánh bướm màu sắc ”. đây là những chi tiết nghệ thuật phong phú về hình thức. Cùng với đó, các phong tục, tập quán như bắt vợ, phạt tiền, xét xử cũng được thể hiện độc đáo.

câu chuyện được kể ở ngôi thứ ba, điểm nhìn trần thuật đã chuyển từ điểm nhìn xa sang điểm nhìn nội tâm nên vừa khách quan vừa đầy cảm thông cho nhân vật. . Ngoài ra, hò vè còn xây dựng những chi tiết giàu sức gợi và ý nghĩa như chi tiết tiếng sáo, tiếng chân ngựa đập vào tường, v.v. ngôn ngữ thơ văn xuôi cũng là một yếu tố quan trọng tạo nên sức mạnh và sức hấp dẫn trong tác phẩm.

Với tác phẩm “vợ chồng thành phu t”, tào phớ đã cung cấp cho người đọc cái nhìn tổng thể, toàn diện về bức tranh cuộc sống của người dân Tây Bắc. trang sách đã khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng. và dù tôi đã qua đời nhưng những tác phẩm của ông vẫn còn nguyên giá trị trong lòng độc giả hôm nay và mai sau.

2. bài phân tích vợ chồng đạt điểm cao – bài 2:

para hoai> anh ấy nói với anh ấy rằng: “kết quả lớn nhất và đầu tiên của chuyến đi 8 tháng đó là đất nước và con người miền Tây đã yêu và nhớ đến tôi đến nỗi tôi không thể nào quên được. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được khoảnh khắc vợ chồng tôi tiễn tôi vào thung lũng núi của bản ta sua và cùng vẫy tay: chéo! > “như một lời tri ân đối với người dân vùng cao Tây Bắc.

Truyện này đã được in trong tuyển tập “truyện Tây Bắc” (1952) và được giải nhất: giải thưởng của hội văn học nghệ thuật Việt Nam 1954 – 1955. “Vợ chồng A Phủ” là một bức tranh Tây Bắc. với những phong tục tập quán truyền thống riêng biệt. trong phần đầu của tác phẩm, to hoai chủ yếu khắc họa cuộc sống của các nhân vật tôi và một phủ khi ở hồng ngai, sống cuộc đời nô lệ trong nhà thống lý.

Trước khi tôi về làm con dâu để giải quyết món nợ của thống đốc, tôi là một cô gái xinh đẹp, tôi yêu cuộc sống, tôi yêu cuộc sống tự do. Tôi có tài thổi sáo rất hay, “thổi lá cũng hay như thổi sáo” đến nỗi “có biết bao người mê thổi sáo ngày đêm theo tôi”. Mặc dù sinh ra trong một gia đình nghèo khó, ngày xưa bố mẹ phải vay mượn lấy chồng, đến khi mẹ mất vẫn chưa trả hết nợ nhưng tôi luôn tâm niệm về cuộc sống của mình. cô nói với cha: “bây giờ con đã biết làm ngô, con phải làm ruộng để giả nợ tên cha. Cha đừng bán con cho nhà giàu” khi tên thống đốc muốn bắt con về. làm con dâu để trả nợ.

là tiếng nói phản đối hủ tục dùng người thay thế cho nợ nần bằng tiền của các dân tộc miền núi. phong tục cổ xưa này đã cướp đi cuộc sống tự do của nhiều người. đồng thời câu nói đó cũng thể hiện niềm tin vào sức sống của chính mình trong tôi. Tôi nghĩ tôi có thể làm việc trên cánh đồng ngô để trả nợ cho cha tôi.

nhưng tôi đã bị cướp và mang về “cúng ma” của thống đốc. cuộc đời tôi đã gắn liền với số phận con dâu mắc nợ nhà thống lý. cô ấy tức giận và bị tổn thương bởi thân phận của chính mình. trong nhiều tháng, cô ấy khóc mỗi đêm. Định dùng lá ngón tự tử nhưng chị “đành chịu chết” vì thương bố. Có lẽ cái chết là cách tốt nhất để thoát khỏi kiếp nô lệ, tôi sẽ không còn phải cảm thấy buồn phiền hay tức giận nữa.

Từ thái độ phản kháng, chính mình cam chịu hoàn cảnh. Tôi đã quen với nỗi khổ “tưởng cũng là trâu, cũng là ngựa” tôi đã làm việc chăm chỉ ngày đêm không ngơi nghỉ. những công việc lượm thuốc phiện, giặt đay, gánh đay, bẻ ngô, kéo sợi, dệt vải, đốn củi, gánh nước,… cứ lần lượt “bày ra trước mặt”, thôi thúc chị phải làm. Chính vì vậy mà “càng ngày càng không nói, càng rút lui như con rùa nuôi trong góc nhà”. ngày qua ngày, tôi càng im lặng, chấp nhận số phận của mình mà không một lời than thở.

Xem Thêm : Nghệ thuật đương đại Comtemporary Art là gì?

khuôn mặt của anh ấy trong bất kỳ tình huống nào cũng “buồn”. Người đàn bà đó đã tê tái vì gian khổ, cô ấy mất hết cảm giác về thời gian và không gian vì phòng tôi có một cái cửa sổ lỗ vuông to bằng bàn tay cô ấy, “luôn luôn nhìn ra ngoài, tôi chỉ thấy trăng trắng, tôi không” Không biết là sương hay nắng ”. Tưởng chừng mình vô cảm với thế giới bên ngoài, nhưng chính thiên nhiên Tây Bắc vào xuân, tiếng sáo là ngòi nổ đánh thức tình yêu cuộc sống, sức sống trong trẻ thơ. riêng tôi. tiếng sáo đã đánh thức tâm hồn đang say ngủ của anh.

Tôi có thể cảm nhận được âm thanh ‘có hồn’ của cây sáo đang gọi bạn. không khí của năm mới khiến tôi “sống trong những ngày xưa cũ”. Tôi uống rượu, “tôi uống từng bát” như nuốt hết nỗi uất hận đang dồn nén vào trong. tâm hồn tôi lại “nổ tung”. điều đặc biệt là tôi có ý thức về bản thân, nhận ra anh ấy vẫn còn trẻ và muốn đi chơi trong ngày đầu năm mới. dục vọng biến thành hành động: “Tôi lấy một tuýp mỡ, cuộn lại một đoạn và đặt lên đĩa đèn để thắp sáng” rồi quấn tóc, “lấy váy hoa từ trong vách ra” và chuẩn bị đi ra ngoài.

Tiếng sáo réo rắt, mời gọi khiến tôi không thể chối từ. nó đã thực sự hồi sinh và biến đổi khỏi sự áp bức của các lực lượng hùng mạnh, thần quyền và hoàng gia. Nhưng ý định của tôi không thực hiện được, họ buộc vào cột nhà bằng chiếc thúng bằng sợi đay. Tôi dường như đã quên đi nỗi đau thể xác để tâm hồn tiếp tục những cuộc chơi.

Tiếng chân ngựa va vào tường đưa tôi trở về thực tại: “Tôi thổn thức vì nghĩ mình không bằng một con ngựa.” tình trạng của một nàng dâu thống đốc và con nợ không khác hoặc thậm chí còn tồi tệ hơn so với tình trạng của súc vật như trâu và ngựa.

Ẩn sau con người cam chịu ấy là một sức sống mãnh liệt tiềm tàng. điều đó được thể hiện qua chi tiết tôi cắt dây thừng cho một phu nhân và cùng nó trốn thoát khỏi bông hồng. đây cũng là một hành động cởi trói và giải phóng. nó xuất phát từ tấm lòng “thương người như thể thương thân”. Tôi đã tự giải thoát mình khỏi sự áp bức và áp bức của quyền lực, chế độ thần quyền và người chồng. hành động bộc phát nhưng vô cùng hợp lý.

Nó không chỉ thể hiện thân phận của người phụ nữ mà còn khắc họa thân phận của một người đàn ông miền núi phải chịu kiếp sống nô lệ. Ông là một người phụ nữ, ông mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ, ông không có họ hàng. ông đã trở thành một thứ hàng hóa để đổi lấy gạo của người Thái, nhưng “một người đàn ông ngoan cố không chịu ở dưới ruộng thấp, bỏ chạy lên núi và lưu lạc đến hồng ngai vàng.”

mặc dù nghèo, nhưng chính phủ biết cách làm việc để hỗ trợ chính mình. anh ta biết “quăng lưỡi cày, đục đẽo, cày giỏi, săn bò tót rất hung hãn”. Chính vì vậy mà nhiều cô gái đã ví rằng có quan “như trâu vào nhà tốt, sớm giàu sang”. Người abhidhamma có lòng dũng cảm, họ biết vượt qua khó khăn, gian khổ và nguy hiểm. Ông sống tự do, gần gũi với thiên nhiên, nhưng vì tội đánh con mà ông phải chịu thân phận nô lệ.

một chính phủ ghi dấu ấn trong lịch sử không phải vì tính cách hung hãn và độc ác, mà bởi vì nó không chấp nhận sự thống trị và ngai vàng của cái ác. sự áp bức của kẻ cường quyền đã đẩy một con người tự do, phóng khoáng trở thành một con người cam chịu số phận. bị chính quyền đánh đập dã man nhưng ông “câm như tượng đá”. anh đã chấp nhận cuộc sống sống mang ơn nhà thống lí. vì mải mê bẫy chim mà anh đã để hổ bắt bò. một người đàn ông bị trói vào cột bằng “dây đan bằng liễu gai quấn từ chân đến vai”.

Tình huống này đã chạm đến tình yêu và sự đồng cảm của tôi. cô nghĩ: “có lẽ chỉ trong đêm mai, người đó chết, chết vì đau, chết vì đói, chết vì lạnh, phải chết” và mình đã cắt dây để cứu anh ta. hành động “vừa đánh vừa chạy” đã thể hiện phần nào khát vọng sống, khát vọng dứt thân phận làm con đường sống, trừ nợ của anh. Anh đã thức dậy để đến khu du kích của thảo nguyên, tham gia cách mạng.

Truyện “Vợ chồng son” chứa đựng giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo cao cả. Qua vở kịch, nhà văn muốn tố cáo chế độ phong kiến ​​và giai cấp thống trị bóc lột người bằng hình thức cho vay nặng lãi. Vì nợ nần của bố mẹ nên tôi bị đem đi cầm cố. ông cũng lên án những hủ tục lạc hậu như tục “cúng ma” khiến người dân sa vào mê tín dị đoan, ngăn cản họ thoát khỏi vòng vây để tự cứu mình.

Đồng thời, tác giả cũng thể hiện niềm xót thương, thương cảm đối với những người lao động miền núi phải chịu đựng sự áp bức của giai cấp thống trị bằng những thủ đoạn, gian ác. ca ngợi sức sống mãnh liệt tiềm ẩn trong con người anh. chính sức sống đó đã giúp họ thoát khỏi kiếp sống nô lệ để làm cách mạng, đến với cuộc sống tự do.

Với lối viết cá biệt, nhà văn đã xây dựng hai nhân vật đại diện cho những con người có phẩm chất tốt đẹp nhưng gặp bất hạnh, đau khổ. tôi đại diện cho kiểu nhân vật thất thường và vỏ bọc đại diện cho kiểu hành động của nhân vật. làm nền cho sự nổi bật của con người trong câu chuyện cổ tích đó là hình ảnh đẹp của thiên nhiên Tây Bắc: “gió thổi cánh đồng vàng ruộm”, “ở những bản làng mèo đỏ, những vạt áo đã trút bỏ hoa để. khô trên mỏm đá như một con bướm sặc sỡ. đây là những hình ảnh giàu chi tiết nghệ thuật.

Cùng với đó, các phong tục, tập quán như bắt vợ, phạt tiền, xét xử được thể hiện độc đáo. câu chuyện được kể ở ngôi thứ ba, điểm nhìn trần thuật đã chuyển từ điểm nhìn của người lữ hành sang điểm nhìn của người khởi xướng nên vừa khách quan vừa đầy cảm thông cho nhân vật. Ngoài ra, hò vè còn xây dựng những chi tiết giàu sức gợi và ý nghĩa như chi tiết tiếng sáo, tiếng chân ngựa đập vào tường, v.v. ngôn ngữ thơ văn xuôi cũng là một yếu tố quan trọng tạo nên sức mạnh và sức hấp dẫn trong tác phẩm.

Với tác phẩm “vợ chồng thành phu t”, tào phớ đã cung cấp cho người đọc cái nhìn tổng thể, toàn diện về bức tranh cuộc sống của người dân Tây Bắc. trang sách đã khép lại, nhưng dư âm của nó vẫn còn vang vọng. và dù tôi đã qua đời nhưng những tác phẩm của ông vẫn còn nguyên giá trị trong lòng độc giả hôm nay và mai sau.

3. bài phân tích vợ chồng một phú đạt điểm cao – bài 3:

to hoai là một trong những nhà văn viết truyện ngắn nổi tiếng nhất trong nền văn học hiện đại Việt Nam. với lối kể hài hước và sở trường về truyện dân gian và hồi ký, ông đã để lại cho đời nhiều tác phẩm có giá trị. “Vợ chồng a phú ” là một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông.

“Vợ chồng thành phu” được lấy từ bộ “tây bắc”. tác phẩm kể về cuộc đời làm nô lệ và làm quan trong nhà thống đốc. Để trả nợ cho cha, tôi phải trở thành con dâu của nhà cai trị, sống một cuộc đời khốn khổ, bị hạn chế tự do. trong câu chuyện của to hoai, cuộc sống của tôi hiện lên trong một khung cảnh phong phú, nhưng sâu thẳm trong đó là một cuộc sống bị giam cầm về thể xác và tâm hồn. câu chuyện của tôi đã phần nào giúp người đọc hiểu được số phận cơ cực của con người dưới ách thống trị của vua chúa phong kiến.

to hoai đã khéo léo sử dụng cấu trúc hồi tưởng, tự sự ở hiện tại rồi trở về quá khứ để kể về cuộc đời mình một cách hết sức linh hoạt. Trước khi làm vợ thống đốc, tôi là một cô gái xinh đẹp, vui vẻ, yêu đời và tràn đầy sức sống. tuy nhiên, chỉ vì muốn trả món nợ lâu nay của cha mẹ mà cô phải trở thành vợ của thống đốc. Cuộc sống hôn nhân không tình yêu của tôi không chỉ bị ràng buộc bởi món nợ truyền thống mà còn bởi những phong tục cổ hủ. cách gọi “làm dâu để thoát nợ” ​​sau đó hé lộ cuộc đời đau khổ và những bi kịch mà tôi phải chịu đựng.

Sống trong nhà thống đốc, lần đầu tiên tôi bị bóc lột về thể xác. Tôi đã phải làm việc chăm chỉ cho thống đốc bất kể ngày hay đêm, làm việc ngày này qua tháng khác, không ngừng nghỉ. Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của công việc, không có tự do, không lối thoát. qua câu chuyện của mình, tôi hiện lên như một cỗ máy lao động không công trong nhà thống lý, để rồi hơn một lần tôi nhận ra mình không bằng kiếp trâu ngựa trong nhà.

Nhắc đến những ngày còn sống ở quê nhà, nhiều người cho rằng đây là cuộc sống đang dần hiện thực hóa. Không những thế, tôi còn bị chồng đánh đập, hành hạ. có nhiều lần anh ta say khướt rồi lôi tôi ra đánh tôi vô cớ mà đỉnh điểm là vào đêm ân ái mùa xuân. một cô gái mất hết tự do, chỉ loanh quanh với công việc hàng ngày bỗng nhận ra những âm thanh của mùa xuân, muốn ra ngoài chơi nhưng lại bị chính chồng mình trói và đánh đập. Trong đoạn này, Tô Hoài đã miêu tả chi tiết những hành động tàn ác của hắn, từ cách hắn trói, buộc tóc, đến cách hắn đánh đập.

Câu chuyện như một thước phim quay chậm thể hiện bộ mặt tàn ác của giai cấp thống trị tàn bạo mà hắn là đại diện tiêu biểu nhất. trong nhà thống đốc, tôi phải sống một cuộc sống bị trói buộc cả về thể xác và tinh thần. Cô không chỉ bị cắt đứt với cuộc sống bên ngoài đến mức mất hết khái niệm về thời gian, mà còn bị tước đi quyền sống, quyền được làm người.

cũng trong đêm tình xuân ấy, sức sống tiềm tàng trong tôi đã được đánh thức. không còn là câu chuyện của một cô gái ngày nào cũng phải sống trong đau đớn, khổ sở rồi quen dần với nỗi khổ, tiếng sáo gọi bạn tình đã đánh thức khát vọng được yêu trong sâu thẳm nhất tâm hồn em. chính âm thanh của tiếng sáo cũng đánh thức tôi về quyền sống, quyền làm người.

Nghệ thuật độc thoại nội tâm được khai thác hết lần này đến lần khác thành công khi tôi khéo léo “cuốn” ngòi bút vào mọi ngõ ngách của đời sống tinh thần. anh miêu tả chi tiết từng hành động, miêu tả rõ ràng từng tâm trạng để thấy được sự thay đổi trong tôi. sự thay đổi của một cô gái cam chịu số phận cơ cực, muốn vươn lên làm chủ cuộc đời của chính mình. nhưng sau đó cô bị chính chồng mình trói. Đó là một hành động gắn kết tôi cả về thể chất lẫn tinh thần.

sau đêm đó, người đọc lại thấy hình ảnh của ngày lẻ loi. ý thức về cuộc sống tự do vừa được đánh thức lại tiếp tục bị tê liệt bởi cuộc sống lao động cực khổ, bị đánh đập, hành hạ dã man. Tôi cứ nghĩ rằng tất cả những điều đó đã lấy đi ý chí sống của tôi, nhưng không ai ngờ rằng nó lại là động lực to lớn để tôi cởi trói cho một chính quyền trong đêm đông giá rét. Hành động cởi trói của tôi đã giải thoát cho chính quyền nhưng cũng như tôi đang giải thoát cho chính mình, tôi đã tìm kiếm quyền sống và tôi đã tự cho mình quyền sống, quyền làm người.

Có thể thấy mọi thay đổi trong thế giới nội tâm của tôi đều được nhà văn tái hiện và miêu tả rất chân thực. cũng chính từ việc khai thác triệt để tính cách tâm hồn mình mà từng chút một đã đưa người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hóa ra tôi không phải là một cô gái cam chịu. Thì ra chính quyền của bọn chúa dù có tàn bạo đến đâu cũng không ngăn được khát vọng được sống và làm người của tôi nói riêng và nhân dân lao động nói chung. Miêu tả về mình, to hoai không chỉ thể hiện sự xót xa, thương cảm cho những số phận bị chà đạp, tước đoạt quyền làm người mà còn gián tiếp tố cáo cái xã hội bẩn thỉu đã cướp đi quyền sống của con người.

Ngoài việc khắc họa thành công nhân vật tôi, một phủ đệ cũng là một nhân vật đáng được chú ý trong tác phẩm này. một chính phủ mồ côi cha từ nhỏ, nó đã trở thành một thứ hàng hóa, một vật trao đổi và chính thức mất tự do kể từ đó. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, tôi lớn lên không có sự che chở và chăm sóc của cha mẹ, tôi không có mái nhà trên đầu, không có ruộng, không có tiền, vì vậy tôi không thể xây dựng một tổ ấm cho riêng mình. nhưng điều đó không làm mất đi vẻ đẹp của con người này.

một phu nhân là một chàng trai khỏe mạnh, tính tình phóng khoáng. anh là một người mạnh mẽ, có thể vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống để kiếm tiền nuôi sống bản thân. nhưng số phận bất hạnh nối tiếp, chết tiệt quan phủ rồi cũng như tôi một phú ông cũng trở thành kẻ đòi nợ thuê trong nhà thống lý. ở đây, chính phủ cũng bị đàn áp, bóc lột và đối xử rất tệ.

nhưng dù cuộc sống có nghiệt ngã đến đâu, bạn cũng không thể ngăn cản được khát vọng tự do của con người này. ngay trong đêm mùa đông mà tôi được giải cứu, một chính phủ đã cùng tôi trốn thoát khỏi “nhà tù” chết tiệt đó để tìm cho tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn. Vào cuối câu chuyện, một phu nhân và tôi cùng nhau trốn thoát khỏi nhà thống đốc, thoát ra tự do và hướng tới tự do.

như các bạn thấy, hai nhân vật, hai tính cách, hai cách miêu tả: nếu tôi là một nhân vật ủ rũ, thì một phu nhân là một nhân vật hành động nhưng lại rất hài hòa tạo nên một “phu quân” ​​cực kỳ thành công trong lòng các Độc giả cũng nhận thấy, nghệ thuật đại diện cho thiên nhiên và phong tục tập quán đã tạo nên một nền núi chân thực và sống động để hai nhân vật có thể tự do bộc lộ những nét tính cách của mình.

Với tất cả những điều này, “Vợ chồng một phủ ” được coi là tác phẩm kết tinh giữa giá trị hiện thực và nhân đạo. tác phẩm không chỉ là sự lên án chế độ cai trị tàn bạo mà còn thể hiện sự đau xót và trân trọng của nhà văn đối với cuộc sống của những con người phải sống dưới chế độ đó.

4. bài phân tích vợ chồng một phú đạt điểm cao – bài 4:

para hoai là một tác gia tiêu biểu của nền văn học Việt Nam hiện đại, ông đã để lại nhiều tác phẩm có giá trị như: Dế mèn phiêu lưu ký, Lời thề nguyền, Miền quê nghèo, … tập truyện Tây Bắc cũng là một trong những thành tựu nổi bật, một thời khẳng định một lần nữa tên của mình trong văn học. Truyện “Vợ chồng A Phủ” trích từ tuyển tập “Truyện Tây Bắc” đã để lại nhiều ấn tượng với giá trị nhân văn sâu sắc trong lòng người đọc.

Câu chuyện kể về cuộc đời của nhân vật tôi, một cô gái vùng núi Tây Bắc. Nàng vốn là một cô gái xinh đẹp, có tài thổi sáo, là một người con gái hiếu thảo, chăm lo cho gia đình. nhưng số phận thật trớ trêu khi tôi buộc phải đồng ý bán mình làm con dâu thống đốc để trả món nợ lâu nay của gia đình. có lẽ, trong xã hội bấy giờ có vô số người cùng khổ như tôi, từ cái thói ham chơi ngông như pá tra mà phải dành cả cuộc đời, thậm chí đánh đổi cả tương lai, tương lai của chính mình và cả hạnh phúc để trả giá. .

Ngày lấy chồng, tôi mất hết tự do, mọi uất ức, đau khổ đều do cô ấy gánh chịu. đau đớn cho những người phụ nữ, con nợ đáng thương với lối sống buông thả, trước đây tôi còn trẻ đẹp và yêu đời, nay lại càng thê thảm hơn: “mấy tháng trời đêm nào cũng khóc”, có lúc tôi chỉ muốn tự tay giết mình. của se ra đi, kết thúc cuộc đời tủi nhục, nhưng nghĩ đến cha, anh đành chịu. sự thân thiết là điều duy nhất khiến tôi cố gắng níu kéo, bởi không ai khác, tôi hiểu rằng bố bạn đã phải chịu đựng quá nhiều. chăm chỉ, vất vả trong nhà thống lý Tôi đều tự tay làm mọi việc, con dâu chẳng khác mấy đứa con nít.

theo thời gian, tôi quen với đau khổ, rồi tôi không còn quan tâm nữa, nên tôi chuyển sang ban ngày: “Tôi quên đi đau khổ. Giờ tôi nghĩ mình là con trâu, con ngựa … thôi ăn cỏ, đi làm. ” Tất cả những việc vặt rửa đay, bẻ ngô, hái thuốc phiện,… tôi đều làm mà không một lời than phiền. nhưng không ai quan tâm.

đau khổ về thể xác và tinh thần cũng không ngớt, còn gì buồn hơn khi lấy chồng mà người bên cạnh không phải là người mình yêu thương, thậm chí còn sẻ chia, những lời an ủi, còn gì phải tự tin khi chán nản, mệt mỏi: “mỗi ngày Tôi không nói nữa… rùa nuôi trong góc ”. thật đau xót cho những kiếp người nghèo khổ, chịu quá nhiều bất công, quá nhiều tuyệt vọng. Có vẻ như bây giờ tôi phó mặc cho số phận của mình. đọc những dòng tả mình lúc này vừa thấy xót, vừa thương, vừa giận. xót xa cho cuộc đời của anh, phẫn nộ trước chế độ tàn ác và bất công của xã hội đã đẩy con người vào ngõ cụt.

Dù sống cam chịu và khổ sở, nhưng một sức sống mãnh liệt vẫn luôn cháy bỏng bên trong chờ đợi trong bụng tôi tỏa ra. Trước đây, tôi là một thiếu nữ yêu đời, khao khát tự do, có niềm tin và yêu cuộc sống. tuổi trẻ, khát vọng hạnh phúc ấy không hề bị dập tắt mà chỉ bị dập tắt bởi sự bất công và tàn bạo. để rồi trong đêm tình xuân, khi cả đất trời Tây Bắc đón mùa xuân đến bằng tiếng sáo gọi người tình, lòng tôi lại đong đầy kỷ niệm xưa: “ngoài đỉnh núi có tiếng sáo. thổi sáo gọi bạn, nghe tiếng sáo mà rạo rực. “

Tiếng sáo đã thôi thúc tôi tiếp tục đứng, tiếp tục sống, khơi dậy bao khát khao trong lòng anh. Tôi tìm men, hơi rượu đưa tôi về những kỷ niệm xưa “lòng bồi hồi”. rồi tôi vào góc nhà, tra một tuýp mỡ vào đèn để bật ngọn đèn mờ, ánh sáng của niềm tin trong bóng tối, ngục tù.

Nhưng rồi, thật tàn nhẫn, tên sử gia tàn ác đứng trước mặt tôi, không cho nàng ra ngoài, trói nàng vào cột nhà bằng dây đay trong rừng. chính anh đã dùng bàn tay tàn nhẫn đó để trói buộc cuộc đời cô, giờ đây ngay cả khát vọng thanh xuân giản đơn của cô cũng bị anh bóp chết. lúc này đây là nỗi đau thể xác hành hạ nàng, nhưng trái tim ta vẫn yêu tiếng sáo trầm trọng ấy. Có những lúc em bỏ đi nhưng em không thể làm gì khác, thực tế quá phũ phàng một lần nữa bóp nghẹt ý chí sống của em.

Sau đêm xuân ấy, tôi trở lại cuộc sống “trâu ngựa”, cam chịu, cam chịu. khi tôi nhìn thấy một người đàn ông bị trói đứng ngoài sân, tôi cũng không khỏi bàng hoàng vì cảnh những người bị thống đốc trói và tra tấn đã rất quen thuộc trong nhận thức của tôi. Thức dậy bên ánh lửa bập bùng, tôi thấy nước mắt chị chảy dài trên má. giọt nước mắt đó khiến tôi nhớ lại ngày trước, bà cũng đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn hành hạ, rồi lại nhớ đến câu chuyện bà lão bị trói đứng chết đứng trong nhà, rồi sợ rằng có thể đêm nay, ngày mai trong cuộc. vào ban đêm, người kia cũng sẽ phải chết.

Tôi không ngừng suy nghĩ, cuộc đấu tranh nội tâm đã dẫn tôi đến hành động quyết liệt là cắt dây trói cho thuốc uống. Dù biết rằng đây là hành động có thể dẫn đến tội nặng nhưng tôi vẫn đồng ý hy sinh bản thân để cứu con người tội nghiệp đó. Đây là hành động thể hiện tinh thần phản kháng mạnh mẽ của nhân dân đối với tội ác, bất công, đồng thời thể hiện tình thương yêu giữa những người nghèo khổ. Cũng tại thời điểm đó, tôi quyết định đi theo phu, đó là một lựa chọn đúng đắn để tôi giải thoát cho cuộc đời mình.

đọc vợ chồng thành phu ta mới thấy được tài lột tả tâm lý nhân vật của tôi. từng hành động, từng cử chỉ đều gắn với tính cách nhân vật, những chuyển biến tâm lý tinh tế của nhân vật đều được thể hiện rõ nét. truyện đã vạch trần tội ác và những bất công của xã hội xưa, thể hiện tiếng nói thương cảm của nhà văn đối với những người dân miền núi chịu nhiều gian khổ. Ngoài ra, to hoai còn đưa ra thông điệp về giá trị của cuộc sống: trong nghịch cảnh, người nghèo vẫn cần cố gắng, sống và quyết tâm vươn tới chân trời tự do, tin tưởng vào tương lai tươi đẹp.

5. bài phân tích vợ chồng một phú đạt điểm cao – bài 5:

Xem thêm: Truyện ngắn Vợ chồng A Phủ (Tô Hoài), SGK Ngữ văn 12, tập 2 – Theki.vn

Với vốn hiểu biết phong phú về phong tục tập quán của người dân miền núi cùng với lối kể chuyện dí dỏm, sâu sắc, chân thật của những người từng trải và vốn từ phong phú, những sáng tác của tôi luôn để lại ấn tượng sâu sắc và sức sống lâu bền trong lòng người đọc. và có thể nói, truyện “Vợ chồng sang phu t” sáng tác năm 1952, in trong tập truyện Tây Bắc là một trong những tác phẩm tiêu biểu của tào phớ. Truyện đã tái hiện một cách chân thực và sâu sắc hình ảnh về số phận, cuộc đời của hai nhân vật Phú và tôi.

Ngay từ những dòng đầu tiên của tác phẩm, tôi đã khéo léo để nhân vật của mình xuất hiện một cách tự nhiên, nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. “Ai từ xa trở về, đến thăm nhà thống lý, thường thấy cô gái quay sợi gai cạnh tảng đá trước cửa, cạnh đoàn tàu ngựa”. hơn thế nữa, tác giả đã tạo ra một tình huống tương phản giữa khuôn mặt lúc nào cũng buồn bã của tôi với sự giàu sang, phú quý của viên thống lí. Với tình huống ngược đời này, tác giả đã hé lộ phần nào cho người đọc về cuộc đời của tôi trong những tháng ngày làm dâu gạt nhà thống lí.

Trước khi trở thành con dâu của con nợ, tôi là một cô gái mèo xinh đẹp, trẻ trung, hiếu thảo và tài giỏi. Chắc hẳn những ai đã từng đọc chồng một phủ sẽ không bao giờ quên được những câu văn của tác giả miêu tả vẻ đẹp ngoại hình và tài năng của tôi. Em đẹp đến nỗi “trai làng đến đứng chân vách đầu phòng em” và “có biết bao kẻ si tình, ngày đêm thổi sáo theo em”. Em không chỉ xinh xắn mà em còn có tài “bẻ chiếc lá trên môi, thổi lá hay như thổi sáo”.

Đặc biệt, ở tôi, chúng ta còn nhìn thấy vẻ đẹp trong sâu thẳm tâm hồn và trái tim mình. Em là một cô bé hồn nhiên, yêu đời và hiếu thảo với cha. Câu nói của em với cha “anh phải làm đầy tớ thay cha” đã thể hiện rõ tấm lòng hiếu thảo của em. thế này đây, em là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài năng, em đã nghĩ rằng một cô gái như vậy sẽ hạnh phúc lắm rồi. nhưng đối với tôi thì hoàn toàn trái ngược khi tôi trở thành con dâu gạt nợ của thống đốc.

Tôi là nạn nhân của chế độ cho vay nặng lãi và trở thành “con dâu mắc nợ” do nợ nần gia đình truyền thống trong nhiều năm. Tôi trả món nợ của gia đình bằng tuổi trẻ, sức khỏe và hạnh phúc của chính mình. Làm con dâu gạt nợ cũng là lúc tôi trở thành công cụ làm việc của cán bộ bảo vệ pháp luật. Tôi như một cái máy, tôi làm việc chăm chỉ cả ngày lẫn đêm, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác “tôi như một cái máy làm việc cả ngày, cả tháng, cả năm”, “tôi nghĩ tôi là một cái máy” trâu ngựa. Tôi nghĩ mình không bằng con trâu, con ngựa… ”.

Hơn nữa, một người dùng cũng đánh đập tôi một cách dã man. có lẽ, đọc hết tác phẩm, người đọc sẽ không thể nào quên được những trận đòn roi mà tôi đã phải chịu đựng. Tôi không chỉ bị bóc lột về thể xác mà còn bị lạm dụng về tinh thần. sống trong một ngôi nhà patra, “tôi sống trong như một con rùa được nuôi trong một góc”, tôi tê liệt về tinh thần, vô cảm và bình tĩnh. Dường như bây giờ tôi hoàn toàn tê liệt về tinh thần, sống không còn hy vọng, không còn sức sống.

nhưng rồi, trong ngày đầu năm mới ở Hồng Kông, vào đêm xuân tình yêu ấy, sức sống trong tôi lại trào dâng trong cô ấy. Tết đến xuân về thật đẹp và nhất là tiếng sáo gọi bạn trong đêm xuân tình mới thật tuyệt vời. tiếng sáo ấy là âm thanh đặc trưng của núi rừng Tây Bắc vào mùa xuân, nó là tiếng gọi của tình yêu, tiếng gọi của hạnh phúc, để rồi, tiếng sáo ngọt ngào, chân thành ấy đã len lỏi, thấm sâu vào tâm hồn đã đóng băng bấy lâu trong tôi đối với họ. cộng hưởng khát vọng yêu, khát vọng sống trỗi dậy trong cô. Tôi đã thực hiện những hành động đầu tiên của mình, ghi nhận sự gia tăng sức sống của tôi.

Nếu như trước đây tôi “sống ngược như con rùa trong góc bể” thì ngày nay tôi đã thủ thỉ những lời ca “những lời thì thầm ấy như lời thì thầm mùa xuân”, đó chính là động lực, là ngọn nguồn để cuộc đời tôi thay đổi. từ đây sang một trang mới. rồi tôi uống rượu – “uống từng bát” – như muốn uống để quên đi mọi buồn vui, giận hờn của mấy tháng qua. khái niệm về thời gian từng chút một sống lại trong tôi, cô nhớ lại những kỷ niệm thời trẻ và sống trong hiện tại của chính mình. “Tôi lại cảm thấy phơi bày, tôi vẫn còn trẻ”, tôi muốn đi chơi vào mùa xuân.

Vậy là đến đây sức sống và khát vọng sống trong tôi đã tăng lên, nhưng rồi sự xuất hiện của câu chuyện buộc tôi không thể thực hiện được mong muốn của mình là đi chơi trong một đêm xuân tình. Anh trói tôi, anh đánh tôi, nhưng anh chỉ có thể trói được thể xác của tôi chứ không thể trói được tâm hồn và dục vọng của anh. Tôi dường như đã quên mình bị trói buộc, quên đi nỗi đau trên thân thể để tâm hồn vẫn hòa theo tiếng sáo của những cuộc chơi. nhờ đó, sức sống mãnh liệt trong tôi trỗi dậy, vượt qua cả nỗi đau thể xác.

Đặc biệt, sự hồi phục của tôi thể hiện rõ ràng khi tôi cắt dây thừng để cởi trói cho anh ấy. lúc đầu thấy người bị trói, tôi vẫn ngồi thẫn thờ bên bếp lửa sưởi ấm đôi tay. đối với tôi thì không sao, lãnh đạm không sao vì đối với tôi nói riêng và gia đình pháp luật nói chung, chuyện một người bị trói không có gì là lạ. nhưng rồi tôi đã hoàn toàn thay đổi khi nhìn thấy giọt nước mắt của cô ấy, giọt nước mắt ấy một lần nữa đánh thức sức sống trong tôi, đánh thức tình người và tình yêu tôi trong cô ấy. sau đó tôi nảy ra ý định cứu chính phủ, nhưng rồi tôi hoảng sợ.

tuy nhiên, tình yêu của tôi đối với mọi người, đối với bản thân và khát vọng sống của tôi lớn hơn bất cứ điều gì, vượt qua mọi nỗi sợ hãi, tôi đã quyết định cắt dây và cởi trói cho anh ấy và sau đó tôi và anh ấy đã thoát khỏi bông hồng của anh ấy. hành động đó của tôi đã thử thách quá trình kích hoạt lại của tôi, tôi đã trở lại với chính mình với khát vọng sống mãnh liệt.

với tôi, trong công việc, to hoai đã xây dựng thành công số phận của nhân vật một phu nhân. Từ nhỏ Phú đã mồ côi cha mẹ, anh sống và lớn lên trong sự yêu thương, đùm bọc, chăm sóc của dân làng. khi lớn lên, anh trở thành một thanh niên khỏe mạnh. “A Phủ khỏe, chạy nhanh như ngựa, được nhiều cô gái làng chơi mê”. Ông không chỉ khỏe mạnh mà còn là người nhanh nhẹn, biết làm mọi việc. Thuở nhỏ, ông đã đi làm thuê cho gia đình người ta, chẳng mấy chốc “biết ném lưỡi cày, biết đục đẽo, cày cuốc giỏi giang”. chàng săn bò tót rất khó “, rồi đến lúc về ở nhờ nhà vua, một phủ đã thể hiện sức mạnh của mình” bằng cách đốt rừng, cày ruộng, đào nương, săn bò tót, bẫy hổ, chăn bò, chăn ngựa. . , quanh năm một thân một mình phiêu bạt khắp đồi núi. “Đồng thời, một phủ là người tính tình cương nghị, mạnh mẽ, lưu lạc nơi ruộng thấp, ẩn mình nơi nương cao.

<3 quan phủ trở thành cư dân để thoát khỏi cảnh nợ nần chỉ vì quan phủ đánh quan và thua kiện trong một vụ kiện đầy oan ức và vô nghĩa. hơn nữa, khi trở thành một nhà sưu tập, anh ta không đáng là một con bò, chỉ vì anh ta làm mất một con bò của thống đốc, họ đã trói anh ta lại và hành hạ về thể xác. và sau đó, cũng trong lần bị trói đó, chính quyền đã tìm thấy tôi và bắt tôi cắt dây, cởi trói cho họ và cả hai đều bỏ chạy khỏi bông hồng.

Tóm lại, bằng ngòi bút trần thuật hấp dẫn, độc đáo, vốn từ phong phú, sắc sảo, chồng phu đã tái hiện một cách chân thực và sâu sắc số phận của hai nhân vật tôi và một phủ. đồng thời qua số phận của hai nhân vật cũng cho ta thấy giá trị hiện thực của vở kịch về cuộc đời và số phận bi thảm của những người lao động miền núi và bộ mặt tàn ác của giai cấp thống trị. Ngoài ra, nó còn cho ta thấy chiều sâu nhân đạo của tác phẩm, đó là sự ngợi ca, trân trọng những giá trị, khát vọng cuộc sống tốt đẹp của con người và lên án, tố cáo sự tàn ác, phi nhân tính của giai cấp thống trị.

(nguồn: Lớp văn học Nhật Bản )

iv. một số bài báo hay khác về một cặp vợ chồng cai quản

1. chồng và vợ phân tích thẻ số 1

to hoai là một trong những cây bút văn xuôi hàng đầu của nền văn học Việt Nam hiện đại và là tấm gương sáng cho mọi người. phong cách tự sự của to hoai có sức hấp dẫn riêng ở cách kể dí dỏm với ca từ giản dị, tinh tế và giàu chất thơ. trong đó, “Vợ chồng thành phu t” là một trong những tác phẩm ghi lại tên tuổi cũng như dấu ấn văn xuôi của nhà văn thành hoai.

“Vợ chồng A Phủ” được trích từ tập “ tây bắc ” kể về cuộc sống của tôi và chồng tôi trong nhà thống lý, bố tra, làm nô lệ. Tôi đã trở thành con dâu của một kẻ thống trị, tôi phải sống một cuộc sống khác với một con người. ở đó tôi bị cầm tù không chỉ về thể xác, mà còn về tinh thần. Tôi xuất hiện trong lời kể của người kể trong bối cảnh cuộc sống phong phú, nhưng đối lập với tâm trạng bên trong tôi là một khuôn mặt buồn bã.

dưới ngòi bút của hoi đã gieo vào lòng người đọc những xúc cảm mạnh mẽ về số phận của con người, đặc biệt là nhân vật tôi. sự xuất hiện của tôi giúp người đọc hình dung ra số phận cuộc đời lao động dưới ách thống trị của vua chúa phong kiến.

với cấu trúc hồi tưởng, thuật lại hiện tại và sau đó quay trở lại quá khứ, tạo ấn tượng cá nhân của riêng bạn thông qua cách kể linh hoạt của nó. Trước khi về làm vợ nhà thống lý, tôi là một cô gái xinh đẹp, có tài thổi sáo. Đặc biệt, em cũng là một cô gái tự trọng, yêu đời và tràn đầy nhựa sống, luôn muốn tự chủ và muốn tự mình quyết định cuộc sống của mình. Tôi đã trở thành niềm mong ước của nhiều đứa trẻ trong thị trấn.

nhưng cuộc đời xô đẩy tôi, trái ngược với tất cả những gì cô ấy muốn. Chỉ vì muốn giúp cha mẹ trả món nợ đời đời kiếp kiếp mà tôi nghiễm nhiên trở thành dâu nhà họ Lý. Tôi bị ràng buộc bởi món nợ của mình và tôi cũng bị ràng buộc bởi những phong tục hôn nhân lạc hậu. tích lũy những đau khổ của cô gái từng ao ước có một cuộc đời cho riêng mình. chỉ ở đây bạn mới thấy được cái xã hội mà lũ voọc, chúa phong kiến ​​miền sơn cước đã bóc lột sức người, tước đoạt tự do của bao nhiêu người lao động nghèo khổ. Ba chữ “duyên nợ rèn dâu” dường như đã hé mở cho người đọc thấy một cuộc đời đầy những nỗi niềm và bi kịch mà tôi đang phải gánh chịu.

Khi sống cuộc đời làm dâu trong nhà thống lý, tôi đã phải chịu đựng những đau khổ về thể xác. Tôi bị bóc lột sức lao động dã man, tôi phải làm việc ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Tôi bị mắc kẹt trong vòng quay của công việc. dưới ngòi bút của nhà văn, tôi hiện lên như một công cụ nói chuyện, một cỗ máy làm việc trong nhà thống lí. thì đã hơn một lần tôi thổn thức vì mình không bằng trâu hay ngựa.

Cuộc sống của tôi không giống như của một con người, tôi đang vật chất hóa từng chút một. Không những thế, tôi còn bị chồng đánh đập, bạo hành vô cớ. cao trào của đêm tình yêu khi tôi muốn đi chơi nhưng nó đã được liên kết với một bài đăng của người dùng. luôn ở vị trí của một người lạ cũng giống như việc bạn quay những thước phim mà bạn thu được một cách tỉ mỉ.

việc miêu tả chi tiết những hành động dã man của bọn dã man đã lột tả đầy đủ bản chất tàn bạo, phi nhân tính của giai cấp thống trị, mà sử học là đại diện hơn bao giờ hết. Chính vì vậy mà quanh đây, ngòi bút của tôi luôn có sức mạnh tố cáo gay gắt. Hơn nữa, cuộc sống của tôi bị trói buộc và bị tra tấn rất nhiều về mặt tinh thần. Tôi bị cô lập với thế giới bên ngoài, mất cảm giác về thời gian, bị tước hết quyền con người, quyền được sống, quyền giao tiếp với bên ngoài.

được hiện thực hóa hoàn toàn, được kiểm soát bởi quyền lực và sức mạnh của chế độ thần quyền. Ở thời điểm này, hình ảnh của tôi hiện lên đầy đau thương và bi kịch, qua đó tôi là hóa thân của người phụ nữ miền núi, những người dân lao động dưới ách thống trị của chúa đất.

Sau đây trong đêm xuân ân tình cũng là lúc sức sống tiềm tàng bừng tỉnh trong tôi. Tiếng sáo đánh thức niềm khao khát yêu thương của tôi. đánh thức tiếng nói của trái tim tôi, bài hát từ sâu thẳm trong tôi. rồi cũng đánh thức khát vọng tình yêu, hạnh phúc, tuổi trẻ và đánh thức trong em quyền sống của con người. đối với hoai anh đã sử dụng nghệ thuật độc thoại nội tâm, dùng ngòi bút thâm nhập sâu sắc vào đời sống tinh thần mà anh miêu tả cho em. nhà văn miêu tả chi tiết từng hành động “uống rượu” cho đến sự thay đổi tâm trạng của mình khi thấy người kia đang muốn làm chủ vận mệnh của chính mình, muốn vượt lên số phận của chính mình.

sau đêm tình yêu nổi loạn thất bại, tôi tiếp tục trở lại sự im lặng trước đây, tiếp tục công việc khó khăn làm tê liệt lương tâm của con người, đánh và dày vò ý thức về nhân phẩm của họ. , tù đày đã làm tê liệt những nhu cầu sống cơ bản của con người và bóng ma của chế độ thần quyền đã tiêu diệt ý thức phản kháng của con người. và đó là nghị lực để tôi trong đêm đông cứu một phủ, thoát khỏi kiếp nạn mà tôi và một phủ không được sống làm người. những thay đổi trong tính cách và tâm lý của tôi luôn được nhà văn làm rõ, tạo sự bất ngờ cho người đọc.

sức sống tiềm tàng của tôi được miêu tả trong đoạn văn cứu một phủ cho thấy sự hiện thân của sức sống tiềm tàng của người dân lao động miền núi phía Bắc. Nhà văn không chỉ đồng cảm với số phận của các nhân vật, mà còn mở ra một lối thoát cho họ từ đau khổ, thương hại để tự do và làm chủ cuộc đời mình. Bằng cách này, nhà văn ca ngợi sức mạnh của đảng và cách mạng giúp nhân dân làm chủ cuộc sống của mình.

2. chồng và vợ phân tích thẻ số 2

Tôi là nhân vật trung tâm của truyện ngắn “Vợ chồng một phủ” mà nhà văn để ho đã đặt rất nhiều tài năng và tâm huyết xây dựng. Truyện trích từ tuyển tập “Chuyện Tây Bắc” (1953) của Tô Hoài. Trong chuyến đi cùng đoàn quân giải phóng Tây Bắc (1952), tôi có dịp được sống, ăn ở và sinh hoạt với đồng bào dân tộc miền núi, chính điều đó đã giúp tôi tìm thấy nguồn cảm hứng để viết nên câu chuyện này.

Thành công trong “Vợ chồng son” không chỉ nhờ vào vốn sống, tình cảm sống động mà còn nhờ sự tinh tế trong nghệ thuật của một nhà văn tài hoa. Trong “một đôi trai gái cung đình”, toác đã sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật, trong đó nổi bật và đáng chú ý nhất là phương pháp phân tích tâm lý và hành động của tôi ở từng giai đoạn của cuộc đời. điểm nghệ thuật ấy thực sự tỏa sáng và thăng hoa trong đoạn văn miêu tả tâm lí và hành động của nhân vật tôi trong một đêm đông cứu một phủ. qua đó chúng ta thấy được giá trị hiện thực và nhân văn của tác phẩm.

Trong tác phẩm này, điều khiến độc giả ấn tượng nhất chính là hình ảnh cô gái “làm gì cũng cúi gằm mặt, đôi mắt đượm buồn”. đó là tâm lý của một con người cam chịu, đầu hàng trước số phận, trước hoàn cảnh sống đen tối, éo le. Sở dĩ tôi có tính cách đó là do cuộc hôn nhân ép buộc giữa tôi và một nhà sử học. Em không thể lấy người mình yêu mà phải sống cả đời với người mà em sợ và lạnh nhạt. Một lý do khác là quyền lực, thần quyền và tiền bạc của gia trưởng đã khiến tôi trở thành một đứa con dâu mắc nợ.

Tôi mang tiếng là con dâu của người giàu nhất vùng, nhưng thực tế tôi chẳng khác gì một nô lệ. nó làm tôi buồn, tôi đã khóc hàng tháng trời và định ăn một nắm lá để kết liễu cuộc đời. nhưng “sống lâu trong khổ, khổ quen rồi”. Chính vì vậy tôi đã đầu hàng trước số phận đen tối của mình, trái tim tôi dần chai cứng và mất đi nhịp sống tự nhiên. cùng với nét nhân cách ấy là tâm trạng của một con người yêu đời, yêu đời, muốn thoát ra khỏi hoàn cảnh sống tăm tối, bi đát. đã được chiếu vào đêm mùa xuân.

Vào đêm mùa xuân ấy, tâm trạng của tôi phát triển theo các cung bậc cảm xúc khác nhau, mức cuối cùng này cao hơn mức trước. Đầu tiên, tôi nghe thấy tiếng sáo mèo quen thuộc, tôi lẩm bẩm bài hát người ta đang chơi, sau đó tôi uống rượu và nhớ về những ngày xưa êm đẹp … Tôi nhận thức được bản thân và cuộc sống và muốn đi chơi. . nhưng sợi dây thô ráp của anh ấy đã buộc tôi vào cột.

nhưng sợi dây ấy chỉ có thể “trói” được thể xác của tôi chứ không thể “trói” được tâm hồn của người con gái đang hòa nhập với thanh xuân và cuộc đời. đêm đó là một đêm quan trọng đối với tôi. đó là đêm mà cô thực sự sống cho chính mình sau hàng nghìn đêm cô sống như một cái xác không hồn. Đó là một đêm mà anh ta vượt lên trên uy quyền và bạo lực để sống theo tiếng gọi của trái tim mình.

Sau đêm xuân đó, tôi tiếp tục sống kiếp trâu. tuy nhiên, viết về đề tài này, tôi xin khẳng định: những đau khổ, tủi nhục mà tôi phải gánh chịu giống như một lớp tro tàn phủ lên sức sống tiềm ẩn trong trái tim tôi. Và chỉ cần có một cơn gió đủ mạnh để thổi bay đống tro tàn lạnh lẽo, ngọn lửa ấy sẽ bùng cháy và đưa tôi vượt qua cuộc đời tăm tối của mình. ở đó, giá trị nhân đạo của công việc được tỏa sáng.

và cuối cùng, cơn gió đó đã đến. đó là những đêm đông dài thê lương nơi núi rừng Tây Bắc. mùa đông lạnh cắt da cắt thịt nên đêm nào cũng ra ngoài bếp thổi lửa sưởi ấm đôi tay. Vào những đêm đó, tôi gặp một người đàn ông bị trói chờ chết vì lạnh. nhưng vẫn thản nhiên dùng tay thổi lửa “dù là xác chết đứng đó”.

Tại sao tôi lại lạnh lùng và thờ ơ với sự việc đó? trói người chết là việc bình thường trong phủ tổng đốc và mọi người cũng quen rồi nên không ai quan tâm? hoặc vì “tôi sống lâu trong đau khổ, tôi quen đau khổ” nên tôi thờ ơ, vô cảm trước nỗi đau khổ của người khác.

Xem Thêm : Sử Thi Các Tác Phẩm Sử Thi Việt Nam, Văn Học Dân Gian Các Dân Tộc Thiểu Số Việt Nam

Một đêm nữa lại đến, khi mọi người trong nhà đã ngủ say, tôi lại thức dậy vào bếp đốt lửa sưởi ấm đôi tay. ngọn lửa bùng cháy rực rỡ, “Tôi liếc thấy hai mắt của người đàn ông vừa mở ra, một dòng nước mắt trong sáng chảy dài trên gò má sạm đen của anh ta.” họ là những giọt nước mắt của một nô lệ trước cái chết. chính “giọt nước mắt lấp lánh ấy” đã làm tan băng giá lạnh trong tim tôi. lòng tôi chợt bồi hồi trước một người, cùng cảnh ngộ.

Đêm qua mùa xuân năm ngoái tôi bị trói như thế này, đã rất nhiều lần nước mắt chảy dài trên miệng xuống cổ, tôi không thể lau đi. Tôi chợt nhận ra người này giống mình về hoàn cảnh, nhưng người cùng cảnh ngộ lại dễ dàng thích nhau. Tôi nhớ lại những điều khủng khiếp trong quá khứ, “họ yêu người phụ nữ ngày trước cũng ở trong ngôi nhà này”.

lý do giúp tôi nhận ra rằng “họ thật tàn nhẫn”. trói người đến chết còn tệ hơn thú dữ trong rừng. Chỉ vì một con hổ ăn thịt một con bò mà một thanh niên khỏe mạnh, chăm chỉ, say sưa với cuộc sống đã phải lấy đi mạng sống của nó. những người cai trị coi cuộc sống của một chính phủ không phải là một con vật. và bất cứ ai phạm tội với tư cách là chính phủ sẽ bị trừng phạt theo cách tương tự.

nhớ lại quá khứ, quay về hiện tại, tôi chua xót cho thân phận của mình: “Tôi là phụ nữ, họ bắt tôi trở về nhà của họ, vì vậy tôi chỉ có thể chờ ngày. Hãy để xương cốt ở đây.” khi nghĩ đến mình lại nghĩ đến một phu “với bao nhiêu, chỉ đêm nay người đó chết, chết đau, chết đói, chết rét, phải chết”. Làm gì có chuyện người kia phải chết như vậy? chính quyền… Tôi nghĩ vậy. ”

Thực sự, không có lý do gì để các thống đốc xử tử một chính phủ vì tội để mất một con bò! trong đầu tôi chợt nghĩ đến cảnh trốn thoát và tôi sẽ là người chết thay anh trên cây cột tưởng tượng đó. tuy nhiên, tôi vẫn chưa sợ, suy nghĩ của tôi có cơ sở của nó. cha con pa tra đã biến em từ một người yêu đời, yêu đời, tài giỏi, chịu khó, hiếu thảo, si tình trở thành một đứa con dâu nợ nần chồng chất, một nô lệ chân chính, họ thật tàn nhẫn trong việc trói buộc. một người phụ nữ cho đến chết, bạn sẽ không đối xử với tôi như thế này chứ?

vì vậy, chứng kiến ​​những “giọt nước mắt sáng ngời” của một chính phủ, tâm trạng của tôi rất phức tạp. Tôi đồng cảm với những người cùng cảnh ngộ, tôi nhớ lại lịch sử phụ nữ ngày xưa, lý trí đã giúp tôi nhận ra rằng bọn phong kiến ​​tàn ác, tôi thấy thương cho thân phận của mình rồi mới nghĩ đến cung tần; rồi tôi tưởng tượng ra cảnh mình bị trói… hàng loạt diễn biến tâm lý thúc đẩy tôi phải hành động: dùng dao cắt lúa rút dây bện để cởi trói cho một phu nhân. Đó là loại táo bạo và nguy hiểm, nhưng nó phù hợp với tâm trạng của tôi vào đêm mùa đông này.

Sau khi cắt dây trói và cởi trói cho cô ấy, tôi không ngờ rằng mình lại dám làm điều kinh hoàng đến vậy. Tôi thì thào “đi ngay” rồi nghẹn ngào. Tôi bỏ chạy, trong khi tôi đứng bất động trong bóng tối. Tôi có thể hình dung ra đầu óc lộn xộn của mình lúc này. lòng tôi rối bời với hàng trăm câu hỏi: anh đi theo quan phủ hay ở đây chờ chết? vì vậy cuối cùng, sức sống tiềm ẩn thôi thúc tôi sống và tôi chạy theo tiệm thuốc tây. Trời đã tối, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước đi. những bước đi của tôi giống như lật đổ uy quyền và thần quyền của các lãnh chúa phong kiến ​​đương thời đã đè nặng tâm hồn tôi bao nhiêu năm.

Tôi bắt gặp một phu nhân và nói điều đầu tiên tôi nói với một phu nhân sau rất nhiều năm im lặng: “Phu nhân. hãy để tôi đi! you will die here “. đây là những câu nói của nhân vật tôi nói về niềm khao khát được sống và tự do của nhân vật tôi. câu nói ấy chứa đựng biết bao yêu thương và làm tổn thương trái tim người đọc. Đó chính là nguyên nhân, là tác dụng của việc cắt đi sợi dây vô hình gắn kết cuộc đời tôi vậy. bạn và tôi giúp nhau chạy xuống sườn núi.

hai người đã rời xa hồng trần, nơi mà những kỷ niệm đẹp rất ít đối với họ, và nỗi buồn, nỗi đau và sự tủi nhục tích tụ không thể diễn tả được. Cả hai đều bỏ hoa hồng và tìm đến đàn hương, nhưng họ vẫn chưa biết những ngày sắp tới sẽ như thế nào …

Rõ ràng, vào đêm đông này, sức sống tiềm ẩn đóng một vai trò rất quan trọng. đã giúp tôi vượt qua số phận đen tối của mình. cứu chính phủ cũng có nghĩa là tôi cứu chính mình. Qua đoạn trích trên, Tô Hoài ca ngợi phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ miền núi nói riêng và người phụ nữ Việt Nam nói chung. hoai rất hiểu và tiếc cho số phận đáng buồn và tuyệt vọng của tôi. tuy nhiên, với một trái tim nhạy cảm và yêu thương, tôi đã phát hiện ra và ngợi ca ngọn lửa còn đọng lại trong trái tim tôi. ở đó tỏa sáng tư tưởng nhân đạo của nhà văn.

Đồng thời, xuyên suốt tác phẩm, to hoai cũng khẳng định một chân lý muôn thuở: ở đâu có áp bức bất công, ở đó đấu tranh chống lại, dù chỉ là một cuộc nổi dậy tự phát như thế. thực tế, công việc này giúp chúng ta hiểu ra nhiều điều trong cuộc sống. Với truyện “Vợ chồng A Phủ” nói riêng và tuyển tập “Truyện Tây Bắc” nói chung, chúng ta hiểu vì sao tôi rất thành công ở thể loại truyện.

Phong cách nghệ thuật: màu sắc dân tộc thấm đẫm chất thơ và chất trữ tình, ngôn ngữ giàu chất tượng hình đã hội tụ và tỏa sáng trong truyện này. tác phẩm “truyện Tây Bắc” xứng đáng được giải nhất truyện ngắn, giải thưởng do hội văn nghệ sĩ Việt Nam trao tặng năm 1954 – 1955. và “Vợ chồng một phủ” thực sự để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng người đọc vì nó mang tính nghệ thuật. , thực tế. và các giá trị nhân đạo. Câu chuyện này là một câu chuyện điển hình của phong cách hội họa.

Đối với cá nhân tôi, câu chuyện “Vợ chồng son giúp tôi đồng cảm sâu sắc với nỗi khổ của người phụ nữ trong xã hội phong kiến ​​đồi bại, từ đó càng giúp tôi trân trọng hơn khát vọng của họ. Đây là một tác phẩm văn học đích thực vì nó đã góp phần nhân hoá tâm hồn người đọc như quan niệm của vị cao nhân trong truyện là “lãnh tụ”.

3. phân tích vợ chồng bao gồm bài số 3:

to hoai là một ngôi sao rất sáng trong nền văn học Việt Nam, anh sáng tác từ rất sớm và được công chúng chú ý ngay từ những tác phẩm đầu tay. Với vốn hiểu biết sâu rộng về nhiều lĩnh vực và đời sống phong phú về phong tục, tập quán của nhiều dân tộc trên các vùng miền đất nước, các sáng tác của Tô Hoài đều thiên về miêu tả những tình huống của cuộc sống hàng ngày. Các tác phẩm của hoai luôn thu hút người đọc bằng lối kể chuyện dí dỏm, sinh động cùng vốn từ vựng phong phú lạ thường. Năm 1996, Tô Hoài được tặng Giải thưởng Nhà nước Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật.

truyện ngắn Vợ chồng phu thê, sáng tác năm 1952, in trong tuyển tập lịch sử Tây Bắc (1953), được giải nhất: giải thưởng của liên hiệp văn nghệ Việt Nam 1954 – 1955 .Đây là tác phẩm sản phẩm mang lại nhiều thành công cho nhà văn, để lại nhiều ấn tượng trong lòng độc giả. tác phẩm đặc biệt hấp dẫn, lôi cuốn nhờ lối viết giản dị, mộc mạc, am hiểu văn hóa dân tộc, trọng tâm là nêu bật giá trị hiện thực, giá trị nhân đạo sâu sắc. cũng nói về quá trình vươn tới cách mạng, con đường đi đến tự do và hạnh phúc của những điểm đến đau khổ.

việc làm vợ chồng của một phủ nói lên hai cuộc đời, hai đích đến đó là ta và một phủ. tôi: một cô gái xinh đẹp bị bắt làm con dâu trừ nợ nhà thống lý, cuộc đời tăm tối và khốn khó từ đó đến nay. một chính quyền vì dám đánh con trai một quan khi anh ta phá rối trò chơi của đám trai làng trong lễ hội mùa xuân, vì vậy anh ta đã bị phạt và làm đầy tớ không công trong nhà của thống đốc. hai mảnh đời bất hạnh gặp nhau, trong đêm đông lạnh giá tôi đã cắt dây cứu một chính quyền và trốn thoát, họ đi đào ngũ, trở thành vợ chồng và đến với cách mạng. câu chuyện tưởng chừng như chân thực, giản dị nhưng cũng thể hiện được tinh thần nhân đạo sâu sắc của tác giả.

ở đầu tác phẩm, nhà văn to hoai đã đưa hình ảnh giản dị, chân thực nhưng có sức ám ảnh lớn đối với người đọc. hình ảnh “ai từ xa trở về, có việc vào nhà thống lý, thường thấy cô gái quay sợi gai trên nền đá trước cửa, cạnh đoàn tàu”. hình ảnh người con gái đó là em, gái xinh ngọt ngào vợ chồng son quản lý pa tra. cuộc đời tôi đã trải qua rất nhiều đau khổ khi tôi phải sống trong ngôi nhà đó, vô hồn trong bể khổ.

cuộc đời tôi dần hiện ra qua những trang viết hiện thực nhưng đầy cảm xúc với ngòi bút tài hoa của tác giả. Em là một cô gái xinh đẹp, khỏe mạnh, nhưng do nhà nghèo nên được gả vào nhà quan tổng trấn để làm vợ một vị quan thứ sử. lúc đầu bằng ánh mắt hồn nhiên, trong sáng, với nhiệt huyết của tuổi trẻ, em đã khuyên cha: “Con biết cày ruộng, làm bắp, đi đào tương, làm bắp để trả nợ trong. Tên cha tôi, đừng bán tôi cho ông ta, thưa thẩm phán. ”

Tuy nhiên, trong xã hội đó, nhân dân ta bị bọn địa chủ áp bức bóc lột người dân vô tội, cho vay nặng lãi là một thủ đoạn thâm độc buộc người dân phải bước vào bước đường cùng: ngõ cụt. “Ông già nhớ những gì thống đốc đã nói trước đây; nếu sai con gái của mình đến nhà thống đốc thì sẽ được trừ nợ. Cho nên, kiếp trước cha mẹ ăn tiền của người giàu, nay người ta bắt con cái trả nợ. không còn cách nào khác “. Tôi buộc phải làm con dâu lừa gạt thống lý, thật vất vả mới thoát khỏi số phận khốn khổ của mình. Tôi bị cái ác của chế độ cũ trói buộc. Nhưng bên cạnh đó, cũng là một phần phong tục tập quán xưa còn lại, tôi lại càng thêm gắn bó với số phận của người con dâu phải trả nợ do “ma nhập” vào nhà thống lý, sống như một người đàn ông từ nhà thống đốc cũng đang làm cho hồn ma của thống đốc.

cuộc sống đó đã khiến cô ấy nghĩ đến cái chết “một ngày nọ, tôi chạy về nhà, mắt tôi vẫn còn đỏ. khi nhìn thấy bố, tôi đã quỳ gục mặt xuống đất, nức nở. bố tôi cũng khóc, đoán được lòng con gái. “

Xem thêm: Giá trị hiện thực và nhân đạo trong truyện ngắn Chí Phèo của Nam Cao – Trường THPT Thành Phố Sóc Trăng

“trở về chào hỏi, ta để cho ngươi chết ta không thể con trai ta” chân lý vẫn là sự thật, rất khó thay đổi, ta đau khổ tìm đến cái chết, phóng đầy phiền não. , bế ​​tắc, nhưng cuộc đời đùa vui tôi không chết được tôi thương bố nhưng tôi không chết được bố già rồi bà sẽ chết anh sẽ đau lòng nhưng chết chưa hết nợ vẫn còn đó sự tàn nhẫn vẫn là chết không có gì đâu. đã thay đổi. Tôi ném những ngón tay xuống đất, cô ấy chỉ biết khóc, những giọt nước mắt tuyệt vọng. những ngày đau khổ sẽ kéo dài mãi mãi.

Kể từ đó, cuộc sống của tôi như người không hồn, lú lẫn, lao đao, cho rằng con dâu là người có đất, có ma túy nhất vùng, nhưng tôi đã để làm việc như một người hầu. và tôi không có thời gian nghỉ. năm nào cũng làm một công việc “gọt đay, chẻ bắp”, lặp đi lặp lại, nhàm chán, mệt mỏi. cuộc sống của cô gái xinh đẹp một thời giờ chỉ là một màu đen tối. phòng mình không đủ ánh sáng, nhìn vào khung cửa sổ nhỏ “chỉ mờ mờ ảo ảo không rõ màu trắng”, chật ních, bủa vây. Tôi còn tự nhủ cuộc đời mình không bằng trâu, không bằng ngựa.

cuộc sống cứ trôi đi, những thân xác không hồn ấy phải trải qua nỗi đau khôn tả, nỗi đau thể xác khi phải lao như trâu, nhưng nỗi đau ấy không thể bằng nỗi đau trong lòng, nỗi đau của một người con gái đã mất. niềm vui, đã mất đi hy vọng “Ta đã quen trong đau khổ từ lâu.” rồi đêm xuân của tình yêu trở lại, mùa xuân, mùa của tình yêu, mùa của muôn hoa đua nở, của những cuộc đi chơi của trai gái. tiếng sáo lay động lòng người.

“bạn có một con trai và một con gái

về nhà

Tôi không có con trai hay con gái

Tôi đang tìm người yêu “

tiếng sáo nghiêm nghị gọi bạn, khiến tôi nghĩ đến những ngày tháng đã trôi qua, tôi thổi sáo rất hay, tôi chơi đàn cũng như thổi sáo, và chợt tôi chợt nghĩ “Mình còn trẻ, Còn muốn đi “chơi”, không phải người ta ở trong bóng tối lâu, trong lòng cũng bật ra một chút ánh sáng, cảm thấy mình lại tiếp xúc, tâm trạng nhân vật thay đổi. hoai đã khéo léo đưa những chi tiết chân thực, mềm mại nhưng sống động để miêu tả tâm lý nhân vật “Sáng dậy bôi một ít dầu mỡ vào ống dầu… rồi tôi lấy chiếc váy hoa…”.

Trong một phút, tôi đã nghĩ rằng mình muốn thoát ra khỏi địa ngục, ra khỏi căn phòng tối tăm để đến với cuộc sống ngoài kia. không khí huyên náo, cái đêm ân ái đầy ước nguyện mà lẽ ra tôi phải được hưởng, lâu lắm rồi tôi mới được sống lại cảm giác ấy. thực tế, ngòi bút của nhà văn đã xoáy quá sâu vào tâm lý nhân vật của mình để khắc họa rõ nét một tâm hồn đang trỗi dậy.

Trong khi tôi muốn được giải thoát thì cũng chỉ là một đêm, một đêm như bao người khác “người ta có vợ có chồng, người ta có thể đi chơi, quanh đây anh và em không còn tình cảm gì với nhau, nhưng vẫn phải sống cùng nhau.” Tuy nhiên, trong lúc đó, tôi nảy sinh ra một ý nghĩ đầy phản kháng, một giáo viên đã ngăn tôi lại. Với bản chất độc ác của chúa đất, hắn trói tôi vào cột, thậm chí còn xoắn tóc tôi dã man đến mức tôi không thể cử động được. những tưởng đã chôn vùi, những giọt nước mắt tuôn rơi vì nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần, biết nói gì khi cuộc đời còn như thế này, khi những kẻ ác vẫn còn đó, bao số phận, biết bao con người vẫn đang chôn vùi trong đau khổ. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa đá vào tường, ánh sáng từ ngọn đèn dầu mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo. hiện thực trần trụi, tố cáo sự tàn ác của bọn thống trị thời bấy giờ nhưng cũng đầy cảm thương cho nhân vật tôi.

Cũng trong đêm xuân ân ái ấy, nhân vật một phủ đệ đã xuất hiện. Một cậu bé mạnh mẽ và dũng cảm đã dám đánh bại một câu chuyện khi phá vỡ cuộc vui của những cậu bé thị trấn đi tìm bạn. do chiến tranh, số phận của một phủ cũng đổ lên đầu nhà thống lý, địa ngục trần gian đã đẩy con người vào cảnh bế tắc cùng cực, tưởng chừng chỉ có thể giải thoát bằng cách nghĩ đến cái chết. sau đêm đánh anh bị quan quản thúc nghiêm khắc, đánh bầm dập nhưng không thành tiếng, thể hiện một con người dũng cảm và vô cùng cứng cỏi. chính phủ đã bị phạt một trăm pence, thậm chí một trăm pence. rồi chẳng khác nào khi món nợ muôn đời này sẽ chấm dứt “kiếp này mày trả không nổi, đời con cháu… đời cháu tao phải trả…”.

vì vậy quan phủ phải ở lại làm việc không công cho quan tổng trấn, làm những công việc cực nhọc như đốt rừng, cày, đào, săn bò tót, bẫy cọp, chăn bò và ngựa, quanh năm. một thân một mình lang thang trong rừng gò. thực sự không có công bằng và công bằng trong xã hội đó, mà chỉ có áp bức và bóc lột. cuộc sống của người dân trước cách mạng được thể hiện rõ nét qua hai nhân vật tôi và một phủ.

và một lần hổ ăn thịt mất bò nhà thống lý, lại bị phạt nặng, nhà thống đốc trói ông vào cột bằng sợi dây mây thật chặt. trong đêm đông lạnh giá, một phủ bị đánh đập dã man, bị bỏ đói mấy ngày, hắn thực sự không còn là người, không còn coi là mạng người so với súc sinh. Đêm đông năm ấy, nếu không có giải thoát, afu sẽ chết, nhất định sẽ chết.

mùa đông lạnh giá ở hong kong thực sự làm người ta sợ hãi, hai số phận gặp ta và một phu. hai người bị gò bó, bị hạn chế, bị ép buộc cuộc sống, mọi thứ trong cuộc sống dường như từng chút một trở nên vô nghĩa. Khi tôi bắt gặp ánh mắt của cô ấy, khi tôi nhìn vào ánh lửa và nghĩ đến cuộc sống của chính mình, một tia sáng dường như xuất hiện trong tâm trí tôi. Tâm trạng nhân vật của tôi dường như có chuyển biến rõ ràng hơn, tôi quyết định cắt dây để cứu cô ấy. đây là kết quả tất yếu của một quá trình dồn nén, áp bức tinh thần và giày vò thể xác, giờ đã đến lúc phải dừng lại. Ta cắt dây để cứu nàng, đồng thời ta cắt sợi dây vô hình trói nàng vào kiếp tủi nhục. hành động nhanh chóng và dứt khoát để cứu một người chẳng khác nào trao mạng sống cho tôi và sau đó tôi và phu nhân cùng nhau trốn thoát. họ đã vào sa mạc để sống một cuộc sống mới, mở ra cho mình một hạnh phúc mới và tìm thấy ánh sáng của cách mạng.

Giá trị hiện thực của tác phẩm ẩn chứa giá trị nhân đạo sâu sắc. Căm thù giai cấp thống trị và một xã hội bất công, tác giả mới đưa ra lời tố cáo mạnh mẽ. tác giả có thực sự đồng cảm với số phận khốn khó của con người? tác giả mới đã viết những trang chuyển động mạnh mẽ như vậy.

tính nhân văn của tác phẩm được thể hiện trước hết ở sự bênh vực và sự cảm thông sâu sắc đối với số phận của những con người bất hạnh như tôi và một phu nhân. Ở khía cạnh này, Tô Hoài đã thể hiện sự am hiểu sâu sắc từ đời sống vật chất đến đời sống tâm lý của đồng bào các dân tộc thiểu số miền núi Tây Bắc.

Thành công cơ bản của truyện ngắn Vợ chồng son là nghệ thuật xây dựng nhân vật, đặc biệt là nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật. Cả hai nhân vật tôi và một phủ đều thể hiện một cách sinh động và chân thực những nét độc, lạ trong tính cách của người Mông nói riêng và người miền núi nói chung. Hơn hết là lối sống mộc mạc, hồn nhiên, phóng khoáng, tự do. Những phẩm chất này mang lại cho mông một sinh lực dồi dào khiến chúng đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi áp bức.

Bề ngoài tôi điềm đạm, ít nói, nhẫn nhịn nhưng bên trong lại có khát vọng sống mãnh liệt, khát vọng tự do và hạnh phúc. một chính phủ táo bạo, mạnh dạn nhưng giản dị, tự tin. cả hai đều là nạn nhân của bọn địa chủ, bọn thống trị miền núi tàn bạo, dã man. họ có một sức đề kháng rất mạnh mẽ trong họ.

bút pháp miêu tả tâm lí nhân vật của nhà văn sang hoai là một nét đặc sắc của tác phẩm, đặc biệt là đoạn miêu tả tâm lí nhân vật tôi trong đêm tình mùa xuân để lại nhiều kỉ niệm cho người đọc. diễn biến tâm lý nhân vật được thể hiện rõ nét, cho thấy nhà văn là một người rất tinh tế, tài hoa, biết nhiều, hiểu nhiều, đồng cảm với cuộc sống của những người dân nghèo.

Qua tác phẩm Vợ chồng son cho ta thấy cuộc sống khốn khó của nhân dân ta trước cách mạng, tố cáo mạnh mẽ xã hội bấy giờ, sự lạm quyền của bọn cường hào, địa chủ cưỡng bức nhân dân. đời sống. ngõ cụt. tác phẩm còn bênh vực những giá trị nhân văn, giá trị của sự biến vùng và kháng chiến, những con người đã đến với cách mạng, đến với tự do, hạnh phúc. những trang viết cũng là tiếng nói làm nổi bật tài năng của nhà văn để tên tuổi của ông đi vào lòng người đọc mãi mãi.

& gt; & gt; & gt; đọc thêm những bài văn mẫu hay: mở bài chọn lọc và cái kết hay của vợ chồng

4. thảo luận ngắn gọn về vợ chồng, bao quát bài 4

nếu như tiểu thuyết phiêu lưu ký của anh hoai mang giọng văn trong sáng, hồn nhiên thì tác phẩm Vợ chồng son của anh lại mang đậm màu sắc dân tộc, thấm đẫm chất thơ trữ tình. Qua tác phẩm, nhà văn đã dựng nên một hình ảnh chân thực về hai cuộc đời: tôi và một phu nhân, những bức tranh ấy cũng chứa chan một tấm lòng nhân hậu của tôi.

Tôi, một cô gái trẻ xinh đẹp, nhưng lại có một cuộc sống “nhỏ bé” đáng thương. bố mẹ cô ấy không trả được nợ cho chủ nhà nên món nợ đó dồn vào tôi. Tên thống đốc bạo dâm đó muốn biến tôi thành “đứa con dâu lừa dối”. Quan gia muốn gì thì trời cũng muốn, nàng lại trở thành bạn gái của quan, nhưng trong lòng lại có một nỗi oan ức không thể giải thích được. mang tiếng làm dâu nhưng nàng lại là nô lệ không hơn không kém, nàng mất hết quyền sống, quyền được coi là con người. ngày xưa tuy nghèo nhưng vẫn tự do, yêu đời, nay vẫn nghèo, vẫn lao động khổ sai chịu kiếp nô lệ.

Trong suốt cuộc đời của mình, nhà văn đã bộc lộ tấm lòng xót thương, chua xót cho số phận con người, đồng thời cũng vạch trần bản chất bóc lột của giai cấp thống trị. người ta dùng quyền lực, tiền bạc để “cướp đàn bà đưa ma”, nên người đàn bà cũng bị “bóng ma” vô hình trói cả đời trong ngôi nhà đó, “chỉ chờ ngày thả xương trong nhà. . ” nó đây. “

Tôi đã khổ nhiều rồi, ở cái địa ngục trần gian ấy, còn khổ hơn khi phải chấp nhận mình là kiếp trâu. ngay cả những người cứng rắn cũng không khỏi xúc động khi đọc đến câu “ở lâu đã khổ, ở lâu cũng khổ, giờ nghĩ lại mình cũng là trâu, mình cũng là ngựa” .. . Nhưng phải “quen dần” rồi Quả thật lương tâm con người đã bị tê liệt, mất đi “yếu tố xã hội” để được coi là con người.

Chuỗi ngày tủi nhục tột cùng đã tước đi sức sống và tài năng của tôi, cướp đi những hụt hẫng của tuổi trẻ khi háo hức chờ đợi người yêu. bao giờ cũng thế, công việc cứ vẽ nối tiếp nhau trước mắt, công việc gia đình mỗi người một việc lại “tết thì lên núi hái thuốc phiện, giữa năm thì rửa đay, trồng đay. xe đẩy Vào thăm, ra đồng bẻ ngô… luôn, quanh năm như thế này ”. khổ quá, đau khổ sắp bóp nát đời mình, vậy sao mình không tự sát? Tôi không thể vì “nếu tôi chết, bố tôi còn đau khổ hơn bây giờ”. Tôi phải trở lại nhà thống đốc. ”

cuộc sống nơi địa ngục khủng khiếp đã tiêu hao trái tim yêu thương của tôi, giờ đây nó trở nên chai sạn, chai cứng. Tôi chỉ biết vùi đầu vào công việc: “Em cứ cúi gằm mặt đi, em không nghĩ nữa”, “ngày nào anh không nói nữa, em cứ lùi dần như con rùa nuôi trong góc”. thế giới của tôi thu gọn lại thành một “căn phòng kín, chỉ có một cửa sổ hình vuông bằng tay”. khi nhìn ra bên ngoài chỉ thấy trăng trắng, không biết là sương hay nắng “. Ý thức đã hoàn toàn méo mó, tôi nhìn cuộc sống qua khung cửa sổ, nhưng không biết gì ngoài kia, tôi đã quên mất rằng mình đang có. con người!

rõ ràng, to hoai đã tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc biện chứng của chủ nghĩa hiện thực: hoàn cảnh đã ảnh hưởng đến tính cách của tôi. một cặp vợ chồng chính quyền là lời tố cáo mạnh mẽ lên án những tên bạo chúa, những kẻ thống trị, bạo chúa đã mở lòng chở che, đùm bọc, bênh vực những người phụ nữ miền núi phải chịu hai tầng bóc lột. .

bức tranh thực hoàn chỉnh hơn với dáng vẻ của một phú ông, một chàng trai khỏe mạnh, chân chất. chỉ vì những cuộc giao tranh thông thường mà chính quyền bị đưa ra xét xử, thật là vô lý. nhưng vấn đề là người công bình là người dân và kẻ xấu là con của quan, bên cạnh quan là người phán xét. Vậy không biết “công lý” có tiếp tục ngự trị trong giới quan lại không? Ta chỉ biết rằng một phu nhân đang là cánh chim tung cánh trên bầu trời tự do, bỗng chốc bị nhốt vào lồng, trở thành nô lệ. cuộc sống của tôi dường như ít nhiều lặp lại những biến thái của cuộc đời tôi. đó là số phận chung của những người dân miền núi lúc bấy giờ.

Nhắc đến vở kịch, người ta nhắc đến giá trị hiện thực và nhân đạo. hiện thực mà chỉ vì tố cáo và phê phán vẫn tiếp tục được minh oan, “nhân đạo” mà chỉ có yêu và ghét thì không phải là con người. nhà văn cần hiểu nhân vật và tìm ra con đường tất yếu mà nhân vật phải đi. tính cách nhân vật phát triển theo hoàn cảnh và không ngừng được phân tích theo con đường phát triển của tâm lý nhân vật. Tôi cho rằng đây là giá trị hiện thực và giá trị nhân đạo đặc sắc của tác phẩm.

tính cách của ta chôn ở địa ngục trần gian cũng có lý, sống tốt, muốn chết cũng không được, muốn chết cũng không được. Tôi đang ở trạng thái “sống dở chết dở”? rồi phải làm quen, khổ sở và cứng họng như một cái máy. tôi có một lối thoát? nếu có tình huống làm tê liệt ý thức con người, thì sẽ có tình huống vực dậy một sinh mệnh trong lòng họ. Nghe có vẻ mơ hồ, nhưng đó là sự thật.

Khi nhìn thấy một cung điện bị trói, lúc đầu, “Ta thản nhiên thổi lửa vào tay … nếu là xác chết đứng ở đó, chính là như vậy.” nhưng “những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên gò má sạm đen” chính là “hoàn cảnh” giúp tôi sống lại. “Lúc đó đã muộn. Tôi ngủ trong nhà, thức dậy thổi lửa. ánh lửa bập bùng lung linh, tôi nheo mắt thấy hai mắt vừa mở. một dòng nước mắt lấp lánh chảy xuống hõm má đã chuyển sang màu xám đen. Tôi bắt gặp những giọt nước mắt đó và nghĩ đến mình, mình phải tự trói mình như thế này và tôi cũng đã khóc “nhiều lần khóc, nước mắt chảy dài trên miệng rồi xuống cổ, không tự khô được”.

Dòng lệ chính là sự đồng cảm giữa hai con người. nước mắt của bạn đã đốt cháy vết thương của trái tim tôi. tất cả đều giục tôi cởi trói cho afu và hai người “đỡ nhau âm thầm chạy xuống sườn núi”. Họ đến định cư ở thảo nguyên. sau đó không lâu pháo đài phía tây, lại lù lù, thống đốc và con trai ông ta lại vào đó. Trước mặt họ chỉ có một lựa chọn: trở về làm nô lệ hoặc chiến đấu với kẻ thù. Cách mạng sẽ đến với họ và họ sẽ trở thành những nhà cách mạng.

Muốn phân biệt được đâu là giá trị hiện thực và đâu là giá trị nhân đạo không hề đơn giản. trên thực tế, cả hai trộn lẫn, đan xen lẫn nhau. có ghét nhà văn thì báo công an, có thương thì nhà văn viết những câu văn đầy cảm xúc, có hiểu nhà văn sẽ đi sâu vào đời sống tâm lý con người. và tôi đồng cảm với nhân vật để có thể đánh giá một cách tinh tế về đời sống tinh thần của mình.

Những ngày đầu tiên ở nhà thống đốc, tôi đã khóc hàng tháng trời rồi tìm cách tự tử bằng cách ăn lá cây vì không thể chịu đựng được sự nhục nhã. nhưng vẫn cố sống, buộc phải sống vì chữ hiếu. Tôi nghèo về vật chất nhưng không thiếu thốn tình cảm, trái tim tôi vẫn cháy bỏng khát vọng sống, khát khao tự do. nếu nhà văn lạnh lùng theo chủ nghĩa hiện thực khách quan thì làm sao nhà văn có thể nắm bắt được khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà vẫn “tồn tại mãi mãi”?

Rõ ràng, nhà văn luôn tuân thủ chủ nghĩa hiện thực, nhưng tin rằng dù hoàn cảnh khắc nghiệt nhất cũng không thể hoàn toàn bóp chết nhân loại. hoàn cảnh ảnh hưởng đến tính cách nhưng không giết chết nó. sau hơn nửa thế kỷ, tác phẩm vẫn giữ được giá trị hiện thực và nhân đạo cao đẹp. vì vậy, câu chuyện “vợ chồng” sẽ còn mãi trong lòng người đọc.

5. bài phân tích ngắn gọn về Vợ chồng son bài 5

Vợ chồng a phú ” là một trong những tác phẩm hay nhất của nhà văn hoai. câu chuyện là kết quả của 8 tháng tham gia chiến dịch Tây Bắc, sống và đoàn kết với đồng bào các dân tộc thiểu số của nhà văn. Có thể nói “Vợ chồng A Phủ” là bức chân dung hiện thực về cuộc sống đời thường của những người lao động vùng núi cao dưới ách tàn bạo của bọn thực dân phong kiến ​​ở miền núi.

Về nội dung, “Vợ chồng ông quan” là lời tố cáo mạnh mẽ chế độ thực dân nửa phong kiến. câu chuyện phản ánh mâu thuẫn giai cấp gay gắt và cuộc sống tăm tối của những người dân lao động nghèo ở miền núi Tây Bắc. vở kịch mở đầu bằng câu chuyện kể về hoàn cảnh của nhân vật tôi: “ai từ xa về quê có dịp vào nhà thống lý, nhiều lần thấy cô gái quay sợi gai cạnh tảng đá trước cửa, bên ngựa. -đầu tàu.

Lúc nào cũng vậy, dù là quay sợi, cắt cỏ, dệt vải, đốn củi hay gánh nước xuống suối, cô ấy luôn cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt buồn bã “. Vẻ mặt trầm tĩnh và buồn bã và sự chăm chỉ của tôi tương phản với sự giàu có, sầm uất của gia đình thống đốc.Với cách mở đầu ngược đời như vậy, vừa khơi dậy sự tò mò của người đọc, vừa hé lộ số phận khốn khó của mình ở nhà chồng.

Trước khi về làm vợ nhà thống lý, tôi là một cô gái Mông xinh đẹp, tài năng và hiếu thảo. tiếng sáo của tôi đã làm cho các chàng trai “ở trong buồng sau. Nhưng, chỉ vì tôi nghèo, không đủ tiền mua nhà thống lý nên họ bắt tôi về làm dâu để thoát nợ. kể từ đây, bao nhiêu hy vọng về hạnh phúc, về tương lai của anh dường như bị dập tắt. Tôi là con nợ, trả xong cũng không sao, nhưng tôi vẫn là con dâu. một vòng cổ và hai còng, tất cả đã đẩy cuộc đời tôi vào vòng đau khổ.

Khi mới bị bắt, đêm nào tôi cũng khóc, có lần cô ấy bỏ nhà đi tìm cách tự tử. qua những chi tiết này ta thấy được tinh thần phản kháng quyết liệt, không chấp nhận số phận của em. quyết định tìm đến cái chết của anh ta không phải là một dấu hiệu của sự buông xuôi hay đầu hàng. đó là tiếng nói phản kháng mạnh mẽ của một con người luôn khao khát tự do và hạnh phúc.

Đối với tôi, làm vợ của tổng đốc còn đáng sợ hơn cả cái chết, vì ở đó cô ấy không được coi như một con người, cô ấy không thể nói để quyết định cuộc sống của mình, cô ấy không có tự do hay hạnh phúc. nhưng với bố, tôi chấp nhận tiếp tục sống và chịu đựng: “Làm khổ lâu rồi, khổ rồi. bây giờ tôi nghĩ tôi cũng là trâu, tôi cũng là ngựa … “.

từ một cô gái tràn đầy sức sống, giờ đây “em rút lui như con rùa nuôi trong góc bể”. hình ảnh của căn phòng mà tôi đi ngủ với “cửa sổ với một lỗ vuông trong lòng bàn tay của tôi”. Ta luôn nhìn ra ngoài chỉ thấy trăng trắng, không biết là sương hay nắng “như một ngục tù không chỉ bao bọc thân xác mà còn bao trùm tâm hồn ta. Đó cũng là hiện thực phũ phàng của những người nghèo khổ dưới ách thống trị của địa chủ phong kiến. Không những họ bị tước đoạt tự do về thể chất mà tinh thần của họ cũng bị cuốn vào xiềng xích của những hủ tục.

Giữa bức tranh đen tối ấy, đêm tình xuân và tiếng sáo gọi bạn như làn gió mới thắp lên ngọn lửa tình yêu, khát vọng sống tiềm ẩn tưởng chừng đã bị dập tắt. tiếng sáo thường được miêu tả ở các cung bậc khác nhau: “ngoài đầu núi… thổi”, “tai ta… gọi bạn”, “trong đầu… tiếng sáo”, “âm thanh của tiếng sáo … chơi vơi ”. tiếng sáo gợi cho tôi bao kỉ niệm, tiếng sáo thôi thúc tôi tìm về tình yêu và hạnh phúc.

Tuy nhiên, anh ấy đã xuất hiện và giết chết khát khao được sống trong tôi, “anh ấy đã trói tay tôi bằng thắt lưng”. anh ta lấy ra một cái rổ bằng sợi đay và trói tôi vào một cái cột. tóc tôi rụng Tôi đã từng buộc tóc đuôi ngựa nên không thể cúi đầu hay nghiêng đầu được nữa. ở đây thể hiện rõ tội ác man rợ của bọn địa chủ phong kiến, đối với chúng, mạng người chẳng khác nào con trâu, con ngựa.

cũng là hình ảnh nhân vật của tôi là một anh chàng phu, một chàng trai mồ côi cha mẹ từ nhỏ, một người thợ giỏi “chạy nhanh như ngựa, được nhiều cô gái trong làng yêu mến”. vì đánh một quan, một quan bị phạt và từ đó trở thành nô lệ của thống đốc. các bạn có thể thấy dù là một chàng trai dũng cảm, mạnh mẽ nhưng cuối cùng một phú ông như tôi cũng không thể thoát khỏi bàn tay gian ác của bọn địa chủ phong kiến ​​mà đại diện là tên thống lí. .

Trong nhà thống đốc, cuộc sống của người nghèo không giống như cuộc sống của loài vật. chỉ vì mất bò mà bị trói giữa trời đông lạnh giá. còn nước mắt của cô là giọt nước mắt của sự cay đắng, cô đơn, bất lực và tuyệt vọng. đây là một chi tiết rất đắt. giọt nước mắt đó thể hiện sự tuyệt vọng của một chính quyền, đồng thời nó cũng đánh thức sự thương cảm, xót xa và cuộc sống tưởng chừng đã chai cứng trong tôi.

<3 anh chợt thấy thương cậu bé tội nghiệp, xót xa cho hoàn cảnh của chính mình. những giọt nước mắt của cô ấy như vỡ òa trong tôi niềm khao khát được sống mà bấy lâu nay đã bị bao phủ bởi một lớp tro tàn phong kiến. hành động cắt dây để cứu chính quyền và chạy trốn khỏi nhà thống lý là sự trỗi dậy sức sống tiềm tàng, khát vọng tự do, hạnh phúc của những người dân bị áp bức

Có thể nói, với tài năng tuyệt vời của mình, to hoai đã xây dựng những hình tượng nhân vật vô cùng chân thực và sống động. Nếu tôi là hình ảnh tiêu biểu của người phụ nữ miền núi nước ta từ thời tiền khởi nghĩa đến những năm kháng chiến chống Pháp, thì một người phụ nữ mang vẻ đẹp đặc trưng của thanh niên các dân tộc thiểu số miền núi Tây Bắc: trung hậu. , phẩm chất giản dị, lành mạnh, tuy bị đẩy đến số phận khốn khó nhưng không ngừng khát khao tự do.

Ngoài hình ảnh hiện thực về tội ác của giai cấp thống trị và cuộc sống tăm tối của người dân, vở kịch còn là một khúc ca về tình người, khúc ca về khát vọng sống, khát vọng tự do. hành động cắt dây, vội vàng trốn khỏi nhà thống lý đứng dưới ngọn cờ cách mạng của ta và chính quyền là sự vùng lên tất yếu của những con người không đầu hàng số phận. tác giả bày tỏ sự thương cảm, xót xa nhưng cũng đầy tự hào và ngợi ca khi viết về họ và cuộc đời của họ. đó cũng chính là giá trị nhân đạo sâu sắc của tác phẩm này,

Về nghệ thuật, tác phẩm thể hiện tài kể chuyện và thể hiện tâm lý nhân vật. Đặc biệt, dưới sự miêu tả của chủ nhân bằng ngòi bút, toác cũng đã vạch ra một bản án sinh động và đầy sức thuyết phục cho người đọc, từ đó vạch trần sự áp bức man rợ của bọn thống trị miền núi. Qua giọng kể, có lúc khách quan, có lúc góp của nhân vật, với ngôn ngữ sinh động, chọn lọc, sáng tạo, hình ảnh thiên nhiên, cuộc sống đời thường của người dân Tây Bắc đã được hiện lên vô cùng chân thực, giàu cảm xúc. >

Tóm lại, có thể nói “Vợ chồng A Phủ t” là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất khi viết về thiên nhiên và con người miền núi. Qua “Vợ chồng A Phủ”, Tô Hoài đã tạo dựng được tên tuổi trên văn đàn đồng thời để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc nhiều thế hệ.

6. sơ đồ tư duy phân tích vợ chồng thành phu

& gt; & gt; & gt; xem chi tiết và tổng hợp các dạng sơ đồ tư duy về vợ chồng theo từng chủ đề để có lựa chọn phù hợp cho bài mình định viết.

Trên đây là những gợi ý chi tiết của người viết về cách làm bài văn phân tích công việc vợ chồng h. Bạn cũng có thể tham khảo một số bài văn mẫu mà chúng tôi đã biên soạn để mở rộng vốn từ vựng giúp bài văn của bạn trở nên phong phú và hấp dẫn hơn.

Truy cập văn mẫu 12 để cập nhật thêm nhiều bài văn hay tài liệu tham khảo, giúp rèn luyện kỹ năng làm văn, chuẩn bị tốt cho các bài kiểm tra và bài thi vào lớp 12.

Chúc bạn may mắn với việc học tập!

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn Học

Related Articles

Back to top button