Top 5 bài cảm nhận đoạn 3 Tây Tiến hay nhất – Cảm nhận về bài thơ Tây Tiến khổ 3

Bài văn đoạn 3 tây tiến

Stanza 3 của bài thơ Miền Tây có thể nói là tiêu biểu cho một hình tượng độc đáo và hào hùng của những người lính. Hình ảnh người lính Miền Tây nổi bật trong đoạn 3 của bài thơ. thơ như trường ca giúp các em có thêm tài liệu học tập môn ngữ văn lớp 12, hoatieu xin chia sẻ bài văn mẫu về đoạn 3 hay nhất, mời các em tham khảo.

  • Quang Dũng Top 6 bài phân tích về phương Tây
  • Top 5 bài luận phân tích về phương Tây ở đoạn thứ ba

tây tiến là một bài thơ tiêu biểu của phong cách thơ hồn và thơ quang dung. đến với bài thơ, người đọc như lạc vào một bức tranh thiên nhiên vô cùng hùng vĩ và tráng lệ. tuy nhiên, hình ảnh một con người xuất thần mới là chi tiết gợi nhiều cảm xúc trong lòng người đọc. những người lính trong thơ quang dung mang vẻ đẹp anh hùng và bi tráng. đặc biệt ở câu thứ ba của bài hát, những người lính miền Tây tiến lên mang một vẻ đẹp vừa hào hoa vừa thơ mộng. Trong bài viết này, hoatieu xin chia sẻ bài văn mẫu về tâm tình ở khổ 3 miền tây, bài cảm nhận về miền tây được chọn lọc, sẽ là tài liệu tham khảo hữu ích dành cho các bạn.

1. lược đồ tình cảm trong khổ thơ thứ ba của bài thơ miền Tây

1. mở đầu

– Đề tài: trong thơ ca kháng chiến không thể không nhắc đến các tác giả tiêu biểu: Tô hu, Nguyễn thị, Nguyễn quang sáng, … trong số đó phải kể đến nhà thơ quang minh, anh dũng với thơ ca miền tây.

– Đặt vấn đề: bài thơ hướng Tây là niềm khao khát khao khát của Quang Dũng về mảnh đất miền Tây thân yêu và tình đồng chí, đồng đội “trong sạch, không bằng vào sinh ra tử”; đặc biệt khổ 3 của bài thơ thể hiện rất rõ hình ảnh những người lính: “đoàn quân tây không mọc tóc… sông ma gầm thét hành quân lẻ loi”

2. nội dung bài đăng

<3

+ quân tây: quân được thành lập năm 1947 với nhiệm vụ phối hợp với quân lao đánh chặn các cuộc tấn công vào biên giới giữa việt nam và việt nam nên quang dũng là đội trưởng của quân đội đó

p >

+ đội quân quang dung trông độc lạ: tuổi còn trẻ, nhưng đầu ai nấy “tóc không có tóc”.

= & gt; ngoại hình gầy gò, cái đầu hói và làn da xanh của anh ta phản ánh hiện thực khắc nghiệt của chiến tranh; đó là hậu quả của những cơn đói khát, những cơn sốt rét nơi rừng thiêng nước độc, những khó khăn, gian khổ mà những người lính phải chịu đựng.

= & gt; liên tưởng đến hình tượng người chiến sĩ trong thơ chính nghĩa: “anh và em biết lạnh từng cơn / cơn sốt, vầng trán đẫm mồ hôi”

+ bất chấp khó khăn, người lính ấy vẫn giữ vững tư thế kiêu hãnh, bất khuất, anh dũng và “kinh thiên động địa”

– Nêu cảm nghĩ về vẻ đẹp tâm hồn người chiến sĩ (trong những câu thơ sau)

+ tâm hồn mơ mộng, tràn đầy sức xuân: “chói mắt gửi mộng qua biên giới… hương hoa siêu phàm” = & gt; 18 tuổi đôi mươi là học sinh, sinh viên Hà Nội, nghe theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc, tạm gác súng bút, lên đường chinh chiến.

+ “đôi mắt thủy tinh”: đôi mắt nhìn kẻ thù, đầy căm thù và quyết tâm đánh giặc

+ “ước mơ giới hạn”: ước mơ hòa bình, ước mơ chiến thắng để trở về quê hương, gia đình …

+ “đêm mơ Hà Nội ngát hương”: khao khát gia đình, khao khát quê hương, khao khát những người thân yêu

= & gt; hình ảnh những người lính trẻ miền Tây, hài hòa giữa vẻ đẹp khát vọng và vẻ đẹp tâm hồn.

<3

+ giọng điệu của câu thơ như chùng xuống trước những mất mát, hy sinh của những người lính, trước những nấm mồ vô danh nằm rải rác dọc biên giới

+ “thổ mộ”, “biên cương”: từ hán việt tạo nên không khí trang nghiêm, hào hùng như một khúc bi hùng tiễn biệt người lính

+ nhưng dù đối mặt với cái chết, người lính vẫn sẵn sàng hiến dâng tuổi thanh xuân, thậm chí cả tính mạng của mình cho độc lập, tự do của dân tộc “không tiếc đời xanh”, coi cái chết như lông hồng ”trở về trái đất “

<3 sự hy sinh cao cả và thiêng liêng

+ trước những hy sinh của các anh, dòng sông mã lịch sử “gầm lên khúc độc hành” như “gầm lên” khúc hát tiễn biệt đồng đội để họ bước vào vương quốc trường sinh bất tử.

– nêu lại đại ý của toàn bộ khổ thơ 3 bài thơ miền Tây.

3. kết thúc

nêu vấn đề và bày tỏ cảm xúc của riêng bạn.

2. cảm nghĩ về bài thơ miền tây khổ thơ 3 – văn mẫu 1

“Tây tiến” là bài thơ hay nhất của Quang Dũng, đồng thời là một trong những bài thơ hay nhất về “Bác Hồ” trong cuộc kháng chiến chống Pháp. quang dũng là một nhà thơ-chiến sĩ vừa cầm súng đánh giặc vừa làm thơ. anh viết về đồng đội, về đoàn quân miền tây thân yêu của anh. dũng quang thơ hừng hực khí thế chiến đấu.

Sau một thời gian xa đơn vị và đồng đội, ông viết bài thơ “Hướng Tây” này vào năm 1948, tại một nơi ven sông Đáy êm đềm. cảm xúc chủ đạo của bài thơ là nỗi nhớ, niềm tự hào về đoàn quân hành quân về miền Tây, sông núi nơi miền Tây xa xôi. đó là nỗi nhớ “chơi vơi” biết bao kỷ niệm đẹp, xúc động về một thời chiến tranh đầy gian khổ, hy sinh. đây là câu thơ thứ ba của bài ca dao Tây tiến thể hiện khí phách anh hùng và tâm hồn lãng mạn của người chiến sĩ máu lửa:

“quân tây không mọc tóc

<3

trên những chặng đường hành quân chiến đấu, vượt qua bao núi cao, dốc đứng “nuốt mây ngửi trời”, đoàn quân miền Tây hiện ra giữa màu xanh của núi rừng, kiêu hãnh và xúc động. . người chiến sĩ trong bộ áo giáp xanh của lá rừng, với làn da xanh băng giá vì sốt rét rừng, thiếu thuốc men, lương thực: “không còn tóc”. thơ trần trụi như hiện thực chiến tranh những năm đầu kháng chiến. “không mọc tóc” là hình ảnh phản ánh sự khốc liệt của chiến trường:

“quân tây không mọc tóc,

quân xanh dũng mãnh và quyết liệt. ”

hình thức khiêm tốn: “quân lục”, “không mọc tóc” đối lập với “khốc liệt” là một nét chạm khắc nghệ thuật làm nổi bật thần thái trang nghiêm, khí phách. tinh thần chiến đấu của các chiến binh phương tây từng khiến quân địch khiếp sợ. . “Quyết liệt tuyệt đối” là hình ảnh ẩn dụ nói lên tinh thần chiến sĩ vốn có và sáng tạo của đất Quảng. những chiến binh “hy sinh” trong cuộc sống trần thế: “tam quân ngưu, ngưu, mã tầm mã” (phò ngũ năm); “bọ cạp ba tay, gươm giáo sáng chói” (zhang han chao). Nghĩa quân lam sơn đánh trận trên tinh thần “ngô hòa vi quý”: “quân giỏi giơ tay, đầy tớ chọn người cào nanh” (Cáo pan ngo dai): một dân tộc anh hùng ra mặt trận đánh giặc. kẻ thù, đã. có những chiến binh “hổ báo” và “ác quỷ” như thế! Với niềm tự hào, Quang Dũng đã viết một câu thơ rất hay: “Đoàn quân xanh rạo rực”, lấy cái “nguyên”, cái “mộc” để làm nổi bật vẻ đẹp, sự dũng cảm ẩn chứa trong tâm hồn người lính.

gian khổ, ác liệt, thiếu thốn, bệnh tật … muôn vàn khó khăn, thử thách nhưng họ vẫn có những “ước mơ” và “ước mơ” đẹp:

“đôi mắt gửi ước mơ qua biên giới,

đêm mơ trong hương thơm tuyệt đẹp của Hà Nội ”.

những ước mơ và ước mơ gửi về hai phía chân trời: biên giới và hà nội, nơi vẫn còn bóng dáng của kẻ thù. “đôi mắt đờ đẫn” – hình ảnh lột tả sự dữ dội, oai phong, lanh lợi, tỉnh táo của người lính trong khói lửa ác liệt. “mơ vượt biên” – mơ diệt giặc, bảo vệ biên cương, lập nhiều chiến công nêu cao truyền thống anh hùng của bộ đội miền Tây. có những giấc mơ đẹp những chiến binh miền Tây là học sinh, sinh viên và thanh niên Hà Nội đã “xếp ngòi bút theo tác phẩm dao cung”, giàu lòng yêu nước và phong thái hào hoa: “Từ khi cầm gươm bảo vệ Tổ quốc – Nghìn năm chủ và tôi nhớ mảnh đất thăng long “(huynh văn nghệ). Sống giữa núi rừng miền tây gian khổ, ác liệt, chết chóc bủa vây, lửa đạn. Mà còn mơ hà nội. Làm sao quên được trái me, trái sấu. những hàng quán, những con phố cổ, những ngôi trường cũ, những “phố dài có chút may”?… làm sao quên được những tà áo dài trắng, những cô thiếu nữ khả ái, những “mỹ nhân thơm” từng rong ruổi, hình ảnh. của “dáng kiều thơm” trong câu thơ quảng dung rất thu hút sự quan tâm của người đọc: những câu chữ vốn dĩ đã có trong thơ lãng mạn thời “tiền chiến”, nhưng dưới ngòi bút của nhà thơ – chiến sĩ nó đã trở thành di chuyển, mô tả chất lượng hào hoa, trẻ trung và la mã tic của người lính trẻ của quân đội phương tây tiến vào trận chiến.

nếu người nông dân mặc áo lính trong bài thơ công lí mang theo nỗi nhớ “giếng nước cây đa”, mái nhà rông, ruộng cao…; trong thơ hồng nguyên có nỗi nhớ “người vợ trẻ gác chân bên cối xay cơm canh đêm”,… người lính trong thơ quang dung, nỗi nhớ gắn với “giấc ngủ và giấc mơ”. giấc mơ chiến thắng, giấc mơ “người đẹp”. loan luan trong bài thơ “tím linh lan” cũng viết rất hay về nỗi nhớ da diết của người lính thời chống Pháp:

“từ một chiến trường xa xôi

hãy nhớ lại nỗi sợ hãi

hôn nhân trong chiến tranh

bạn quay lại

nếu tôi không quay lại

Anh yêu chiều vợ bé bỏng của mình… ”

Viết về “ước mơ” và “ước mơ” của người chiến sĩ miền Tây, quang dũng ca ngợi tinh thần lạc quan của đồng đội. đó là một khám phá của nhà thơ khi ông vẽ chân dung “người lính” xuất thân từ tầng lớp tiểu tư sản trong cuộc kháng chiến chống Pháp chín năm.

Bốn câu thơ sau là những nét vẽ bổ trợ, làm nổi bật chân dung người lính:

“những biên giới rải rác và những ngôi mộ xa xôi,

ra chiến trường không tiếc đời xanh

những chiếc áo choàng phản chiếu anh ấy trở lại trái đất,

<3

Trong chiến đấu gian khổ, nhiều đồng đội đã ngã xuống trên chiến trường miền Tây. Họ đã đứng dưới chân đèo. mộ người lính “trải dài biên cương”. câu thơ để lại cho chúng ta nhiều cảm thông, lòng biết ơn và tự hào: “Vệt xạc mép đất”. nếu tách câu thơ trước ra khỏi câu thơ thì như một hình ảnh xám lạnh, hiu quạnh và hiu quạnh, mang nhiều ngậm ngùi. nhưng trong bối cảnh, mạch văn, câu thơ sau: “ra trận đi chẳng tiếc đời xanh”, đã nâng cao chí khí, tầm vóc của người lính. bạn đã ra trận vì một lý do rất cao đẹp. “Đời xanh” là cuộc đời của tuổi trẻ, là tuổi trẻ của những “người con không nợ anh hùng…”, học sinh Hà Nội. họ đi lính vì nghĩa lớn với ý chí là một đứa trẻ. họ “quyết tử cho tổ quốc. câu thơ “chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh” ngân vang như một lời thề thiêng liêng, cao cả. các anh đã quyết mang xương máu để bảo vệ độc lập, tự do của Tổ quốc. quân và dân ta kháng chiến với quyết tâm sắt đá: “thà hy sinh tất cả, chứ nhất định không chịu mất nước, nhất định không chịu làm nô lệ”. quang dung ghi lại cảnh tượng tang thương giữa chiến trường miền Tây lúc bấy giờ:

“những chiếc áo choàng phản ánh anh ấy trở lại trái đất

<3

Xem thêm: Soạn bài Thầy thuốc giỏi cốt nhất ở tấm lòng | Soạn văn 6 hay nhất

những chiến binh già ở giữa chiến trường đã sử dụng da ngựa để phủ lên xác chết của họ như một niềm tự hào. Những người lính Tây tiến với chiếc chiếu đơn sơ, với “y phục” giản dị ấy – “trở về trần gian”. một cái chết ngọt ngào và êm đềm. anh ra trận giết giặc giữ nước. đã ngã xuống – “trở về trần gian”, nằm trong vòng tay của quê hương thân yêu. nhà thơ không dùng từ “chết”, từ “hy sinh” mà dùng cụm từ “trở về trần gian” để ca ngợi sự hy sinh cao cả nhưng giản dị, bình lặng mà thanh thản, nhẹ nhàng coi cái chết nhẹ tựa lông hồng. Người chiến binh phương Tây đã sống và chiến đấu cho đất nước của mình, chết cho đất nước của mình. anh đã “trở lại trái đất” với tất cả lòng trung thành của một người lính. Tiếng thác nước sông Mã “gầm thét” giữa núi rừng miền Tây như tiếng kèn trong bài hát “gọi hồn liệt sĩ” tiễn đưa linh hồn các liệt sĩ về nơi an nghỉ vĩnh hằng. câu “sông ma gầm lên tiếng hát” là một câu thoại hay vì gợi không khí linh thiêng, trang nghiêm, đồng thời tạo nên âm điệu hào hùng, u uất. Phong cách ngôn ngữ của Quang dũng rất đặc biệt, ngoài những từ ngữ giản dị đời thường của người lính như: ngã, không mọc tóc, dữ dội, chói chang, trở mình, chiếu, gầm … còn có một số từ Hán Việt như như: mơ, mộng, biên cương, đường ngoại, biên cương, quê xa, áo bào, đơn ca: nhờ đó mà cái giản dị làm nổi bật cái thần thánh, cái tầm thường làm nổi lên cái anh hùng, cái vĩ đại. chất bi tráng và màu sắc lãng mạn của bài thơ được mở rộng trong không gian và thời gian lịch sử.

câu thơ viết về chân dung người lính trong bài thơ Tây tiến là độc đáo nhất. khuynh hướng sử thi và cảm hứng lãng mạn được kết hợp với sự vận dụng sáng tạo của nhà thơ trong việc miêu tả và bộc lộ cảm xúc đã tạo nên những câu thơ “xúc động”. những người lính đã sống anh dũng và chết vẻ vang. hình tượng người lính miền Tây mãi mãi là tượng đài nghệ thuật bi tráng in sâu vào tâm hồn dân tộc.

“người bảo vệ già

tại sao tôi yêu bạn rất nhiều! ”

3. cảm nghĩ về bài thơ miền tây khổ thơ 3 – văn mẫu 2

Nhắc đến thơ ca trong kháng chiến ta không thể không nhắc đến những nhà thơ như hủ, nguyễn quang, nguyễn thi, … và có lẽ không thể không nhắc đến những nhà thơ dũng cảm. ông là một nhà thơ đa tài, có thể làm thơ, vẽ và soạn kịch. trong sự nghiệp thơ ca của mình, ông đã để lại nhiều tác phẩm, nhưng nổi tiếng nhất có lẽ là tác phẩm Tây du ký. Bài thơ là nỗi lòng nhớ nhung da diết của Quang Dũng đối với vùng đất Tây Bắc thân yêu và những người đồng đội của anh. bài thơ đã làm nổi bật một hồn thơ lãng mạn, sâu lắng, thấm đượm tình cảm và tinh thần dân tộc của quang dũng, đặc biệt đoạn thơ khắc họa hình tượng người lính rất độc đáo:

“quân tây không mọc tóc

quân xanh cầm con hùm

đôi mắt rực rỡ gửi những giấc mơ qua biên giới

đêm mơ trong cảnh đẹp thơm ngát của thành phố Hà Nội

biên giới rải rác và những ngôi mộ xa

ra chiến trường không tiếc đời xanh

chiếc áo choàng sẽ đưa bạn trở lại trái đất

Xem Thêm : Văn Mẫu Lớp 9: Nghị Luận Về Bài Thơ Nói Với Con – WElearn Gia Sư

<3Bài Tây Tiến 'được Quang Dũng sáng tác năm 1948 để tưởng nhớ đến đơn vị, đồng đội của mình. chính trong nỗi nhớ da diết ấy, anh đã khắc họa hình ảnh những người lính miền Tây bằng những nét vẽ đẹp vừa hào hùng vừa lãng mạn.

đọc những dòng thơ đầu tiên, hình ảnh người lính anh hùng, oanh liệt và bi tráng hiện ra trước mắt người đọc:

“quân tây không mọc tóc

quân xanh cầm hòa con tôm hùm “

Binh đoàn Tây Tiến là binh đoàn được thành lập năm 1947, có nhiệm vụ phối hợp với quân lao, đánh chặn các cuộc tấn công vào biên giới Việt – Lào và Quang dũng là đội trưởng của binh đoàn đó. hai câu thơ đầu mở đầu, giữa vẻ đẹp và chất thơ của núi rừng, vẻ đẹp bi tráng của người lính già hiện lên. không phải quân đội cường tráng, trên đầu có màu tóc xanh của tuổi trẻ, quân quang dũng nhìn xa lạ. cả một đội quân thanh niên, nhưng tất cả đều “tóc không mọc”. Tại sao một đội quân lớn như vậy lại có sự bất thường như vậy? Phải chăng đây là hậu quả của cái đói, cái khát và cơn sốt rét kinh hoàng đã biến những người lính trẻ thành “binh đoàn trụi lông”? dáng vẻ gầy gò, ốm yếu, hói đầu, nước da xanh của anh gợi lên trong lòng chúng tôi nhiều nỗi đau. hình ảnh đó tuy héo hon, nhưng đó là hiện thực, một thực tại trần trụi. những người lính miền Tây ngày ấy phải làm việc ở vùng rừng núi Tây Bắc Tổ quốc, nơi rừng thiêng nước độc, nơi có những ca sốt rét kinh hoàng, có cả những ngày đói rét hành quân. Chúng ta cũng đã từng bắt gặp hình ảnh những người lính bị sốt rét nhưng vẫn cố gắng làm tròn nhiệm vụ bằng thơ chính nghĩa:

“bạn và tôi biết tất cả cảm giác ớn lạnh

sốt, trán đẫm mồ hôi “

người lính miền tây vẫn mang một chút gì đó đặc biệt hơn ở một phần nào đó. Lẽ nào mái tóc xanh không còn, bộ đội trở thành toàn bộ “đội quân không tóc”? Có phải quân đội đang trải qua những khó khăn gian khổ, cản trở bước tiến của họ?

nhưng nếu ở câu trước hình ảnh những người lính hiện lên trần trụi, bi tráng thì ở câu sau, người ta lại thấy hình ảnh người anh hùng hiện lên hình ảnh những người lính dũng mãnh:

“quân xanh cầm trịch”

“Quân xanh” ở đây là những tán lá ngụy trang, màu áo xanh của người lính hay làn da xanh xao vì bệnh tật, đói khát của những người lính giải phóng? Hình ảnh hiện thực trần trụi được Quang Dũng đưa thẳng vào thơ. không có sự cường điệu hay cách điệu nào cả. đó là thực tế, thực tế của những người lính tây quân. tuy nhiên, dù xanh xao, mệt mỏi, vất vả nhưng họ vẫn giữ được tinh thần “duy trì phong thái”. Dù là nơi rừng thiêng nước độc nhưng các anh hùng quân giải phóng vẫn giữ vững tư thế hiên ngang, bất khuất, toát lên vẻ uy nghiêm như vua sơn lâm.

hai câu đầu, hình ảnh anh bộ đội miền Tây hiện lên sinh động làm sao. đoàn quân ấy đi giữa rừng xanh, xuyên núi rừng âm u, hiểm trở và gặp bao gian khổ, khó nhọc, bệnh tật, đói rét. tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, các anh vẫn giữ được tư thế “hiên ngang” kiêu hãnh giữa chốn rừng thiêng. Có thể nói Quang Dũng đã đưa cái hiện thực vào đây: hiện thực trần trụi và pha thêm chút lãng mạn nên thơ.

Chuyển sang những câu thơ tiếp theo, người ta thấy được vẻ đẹp tâm hồn của những người lính ấy. một tâm hồn mơ mộng, tràn đầy sức xuân:

“đôi mắt rực rỡ gửi ước mơ qua biên giới

đêm mộng mơ ở Hà Nội đẹp đẽ và thơm mát “

tây tiến là đội quân với thành phần chủ yếu là người dân Hà thành, là những học sinh, sinh viên còn đang tuổi xuân xanh tươi đẹp nên đằng sau vẻ ngoài nhợt nhạt ấy là cả một bầu trời tâm hồn lãng mạn. Những người lính ấy đến biên giới với tuổi trẻ, hoài bão và khát vọng hòa bình. họ đã nghe theo tiếng gọi của đất nước và lên đường giành độc lập cho dân tộc vì giặc ngoại xâm đã giày xéo quê hương đến điêu tàn. vậy có phải những kẻ “chói mắt” là những con mắt mở to nhìn quân thù, quyết thề sống chết với quân xâm lược? đôi mắt chói lọi ấy cũng là lòng căm thù giặc, sôi sục ý chí chiến đấu. Không chỉ vậy, ở họ toát lên ý chí chiến đấu mà đôi mắt ấy còn “gửi ước mơ xuyên biên giới” về nơi xa, về Hà Nội thân yêu, nơi có người thân, gia đình của những người con miền Tây. “giấc mơ giới hạn” – là giấc mơ hòa bình, giấc mơ chiến thắng để trở về với đất mẹ, gia đình và những người thân yêu. và đôi mắt ấy không chỉ phản ánh ước muốn mà còn là tình yêu, cảm giác được yêu trong họ.

“đêm mơ trong hương thơm tuyệt đẹp của Hà Nội”

đôi mắt ấy thao thức trong mùa thu, nhớ về một Hà Nội xưa, với những con phố, với gia đình có “dáng kiều thơm” trong ký ức. họ là những trí thức bỏ bút mực, mang theo vũ khí để bảo vệ quê hương, chính vì vậy mà những người lính Tây phương luôn giữ trong mình vẻ hào hoa, lãng tử của người trí thức ấy. Họ không giống như những người lính bình dị của thơ ca chính nghĩa:

“quê tôi chua mặn

thị trấn của tôi nghèo, đang cày sỏi “

Chính “sắc đẹp” ấy là động lực để anh em hoàn thành tốt nhiệm vụ cao cả của mình. đồng thời cũng là tâm nguyện của những người lính biên phòng.

Sau mỗi chuyến hành quân gian khổ, phải chăng nỗi nhớ quê hương và những người thân yêu là động lực mạnh mẽ, tiếp thêm sức mạnh để các anh được bằng tuổi trẻ, với khát vọng mang lại hòa bình? “? trong quân đội của mình. Những người lính đó hùng vĩ và đẹp đẽ trong vẻ đẹp của khát vọng và tinh tế và lãng mạn trong vẻ đẹp tâm hồn của họ.

Trong chiến tranh, nhiều người lính đã ra đi với tuổi trẻ của mình, mong muốn hòa bình, nhưng không trở về. Người ta thường nói chiến tranh là nhất thời, làm sao tránh khỏi những hy sinh, mất mát:

“biên giới rải rác và những ngôi mộ xa

ra chiến trường không tiếc đời xanh “

mất mát, hy sinh có lẽ là điều hiển nhiên trong mọi trận chiến. Tuy nhiên, đọc câu thơ của Quang Dũng, người đọc không khỏi xót xa trước những mất mát, hy sinh đó. giọng điệu của bốn câu trước đã hào hùng, đến đây, không khí bỗng trầm hẳn xuống. trên mỗi chuyến đi, các chiến sĩ thay nhau ăn ngủ. mồ mả của họ vô danh, nằm rải rác giữa biên giới, nơi rừng thiêng nước độc. Ở đây, Quang Dũng chọn một từ Hán Việt là “thổ mộ” để miêu tả cái chết của những người con xa quê. họ phải ở lại một vùng đất xa lạ. từ hán việt “thổ mộ”, “biên cương” tạo nên không khí trang nghiêm, hào hùng như một cuộc tiễn biệt hùng tráng của những người lính. họ đã ngã xuống tại đây, trở thành những người lính vô danh góp phần vào nền độc lập của đất nước:

“họ sống và chết

đơn giản và yên tĩnh

không ai nhớ tên

nhưng họ đã làm nên đất nước “

Nhưng ngay cả khi đối mặt với cái chết, những người lính phương Tây vẫn quyết tâm ra đi vì hòa bình. Vì khát khao cháy bỏng đó, họ đã hứa sẽ cống hiến hết tuổi thanh xuân và cuộc đời cho đất nước:

“ra chiến trường không tiếc đời xanh”

Một vẻ đẹp vừa bi thương lại vừa lãng mạn! “green life” nghĩa là tuổi trẻ của bạn, tuổi trẻ với bao khát vọng. tuy nhiên, nghe theo lời kêu gọi của đất nước lên đường tiêu diệt kẻ thù, anh em quyết tâm lên đường, “ăn năn” không gì bằng. “không hối tiếc” – từ đó như một câu trả lời dứt khoát cho tiếng gọi của Tổ quốc vừa kiêu sa vừa bình lặng. họ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, trong lòng chỉ có khát vọng hòa bình cháy bỏng. đau đớn nhưng không buồn trước số phận cuộc đời.

vẫn trong âm hưởng hào hùng và êm đềm ấy, quang dung tiếp tục nói về khát vọng cống hiến quê hương của những người lính đoàn quân miền Tây:

“những chiếc áo choàng phản chiếu anh ấy trở lại trái đất

<3

Các em còn trẻ, hơn ai hết, các em hiểu giá trị của tuổi trẻ, của những ước mơ, khát vọng của cuộc sống thường ngày, “dáng đẹp”, nhưng chết vì lý tưởng của Tổ quốc cũng đúng. Nó thần thánh, nó quá đẹp. người lính hy sinh, trên người không còn một thứ gì. tuy nhiên, ở đây, quang dung đã được biến đổi thành “áo choàng”. chiếc áo choàng ngày xưa chỉ dành cho vua chúa quý tộc nay đã được mặc cho binh lính. chiếc áo ấy như một lời tri ân đối với người lính vô danh đã ngã xuống và trở về với quê hương thân yêu. “Áo tơi thay tấm thảm” là câu nói tô điểm bi tráng cho sự hy sinh của một người lính miền Tây. và cụm từ “trở về trần gian” nghe có vẻ nhạt nhẽo, nhưng thực chất đó chỉ là một cách nói tránh đau đớn và lòng cảm thương vô bờ bến của anh Quang đối với những người lính đã hy sinh. với vinh quang, họ không chết, họ chỉ trở về quê hương của họ. bởi vì chúng ta được sinh ra từ trái đất, chúng ta sẽ trở về quê hương.

Những người lính đã ngã xuống, trở thành những nấm mồ vô danh, nhưng sự hy sinh đó không vô ích bởi nó đã góp phần tạo nên hòa bình cho đất nước, mang lại vẻ vang cho lịch sử nước nhà. . Đối với những người lính miền Tây, sông Mã là dòng sông của lịch sử. vì anh là nhân chứng của thời gian, người đồng đội. và bây giờ, khi họ ngã xuống, bài hát tiễn biệt đồng đội của họ “vang lên”. tiếng gầm ấy như một khúc đơn ca dành cho những người lính đi đến trường sinh bất tử.

Hai câu cuối của khổ thơ thứ ba, quang dung liên tiếp sử dụng từ Hán Việt. vừa tạo không khí trang nghiêm, hào hùng, trang nghiêm khi kể về sự hy sinh của những người lính, vừa tạo nên vẻ đẹp bi tráng, lãng mạn, oanh liệt của những người anh hùng xưa. Hai dòng cuối có thể nói là đã thêu dệt nên cái chết của những người trẻ tuổi, nhưng vẻ đẹp ấy cũng đủ để tôn vinh sự hy sinh cao cả của những tuổi mười tám ấy.

Xem thêm: Tả Công Viên Hay Nhất ❤️️15 Bài Văn Tả Cảnh Công Viên 10 Điểm

Trong đoạn thơ trên, quang dung đã thể hiện thành công niềm khao khát thiên nhiên Tây Bắc xen lẫn niềm khao khát thống nhất của họ. ông cũng sử dụng một số hình ảnh độc đáo, cả âm nhạc và đồ họa, với những so sánh phóng đại tinh tế xen lẫn cảm hứng lãng mạn để nói về quân đội của mình. có thể nói khổ thơ này là một trong những khổ thơ đặc sắc nhất, kết tinh toàn bộ bài thơ miền Tây.

tóm lại, khổ thơ thứ ba trong bài hành khúc về hướng tây của quang dũng đã dựng lên tượng đài bất tử của người lính miền tây. những người lính ấy không chỉ là tuổi trẻ hào hoa mà còn là những anh hùng hào kiệt của đất nước. Họ mang trong mình tình yêu Tổ quốc, yêu đồng đội, khát khao hòa bình và nguyện quyết tâm cống hiến cho Tổ quốc. đó là một lí tưởng rất cao cả, vững chắc, cao đẹp. Và Quang Dũng đã nhập vai thành công người lính đó!

4. cảm nghĩ về bài thơ miền tây khổ thơ 3 – văn mẫu 3

Có thể nói, nếu chọn năm tác giả tiêu biểu của văn học thời kỳ đầu kháng chiến chống Pháp thì Quang có thể không can đảm, nhưng nếu chọn ra năm bài thơ tiêu biểu thì nhất định phải kể đến. dòng danh dự. đọc tây chúng ta như được sống lại một thời máu lửa với những đội quân lừng danh đi vào lịch sử, có thể quên mấy câu thơ nhưng không thể nào quên được hình ảnh đoàn quân ấy:

Xem Thêm : 30 mẫu Kể về đêm hội Trung thu | Tập làm văn lớp 3

quân đội không mọc tóc

quân xanh mạnh mẽ

đôi mắt rực rỡ gửi những giấc mơ qua biên giới

đêm mơ trong cảnh đẹp thơm ngát của thành phố Hà Nội

biên giới rải rác và những ngôi mộ xa

ra chiến trường không tiếc đời xanh

chiếc áo choàng sẽ đưa bạn trở lại trái đất

Sông ngựa gầm thét!

nếu như ở những khổ thơ đầu, hình ảnh đoàn quân mới hiện lên qua những nét vẽ gián tiếp -nói về gian khổ, hy sinh và địa bàn hoạt động- thì ở đây, đoàn quân ấy hiện lên với những nét vẽ cụ thể, mạnh mẽ, rõ ràng. nó đã trở thành một khuôn sáo khi nói đến sự dũng cảm của các chiến binh. ở đây, chúng tôi dường như tìm thấy một mô típ như vậy:

Xem Thêm : 30 mẫu Kể về đêm hội Trung thu | Tập làm văn lớp 3

quân đội không mọc tóc

quân xanh mạnh mẽ

Nhưng trước hết, đó là những bài thơ tả thực, trần trụi: lính Tây lúc bấy giờ hoạt động ở vùng rừng núi hiểm trở, rừng thiêng nước độc. mắc nhiều bệnh, có suối rửa chân, rụng tóc, rụng tóc. dầu gội đầu. “xanh quân đội” ở đây có thể hiểu là xanh áo, xanh camo, xanh da do thiếu máu. những hình ảnh rất thực ấy, trong bài thơ, với giọng điệu lãng mạn và cách diễn đạt của quang dung, dường như mang một ý nghĩa tượng trưng, ​​rất da diết. mười bốn chữ thơ đã ghi vào lịch sử hình ảnh một đội quân phi thường, có một không hai, độc nhất vô nhị trong đời như trong thơ. đội quân một thời “bẻ cong ngòi bút ra trận” của những chàng trai hào hoa, hào hoa đất Hà thành.

vất vả và gian khổ là vậy nhưng những chiến binh miền Tây vẫn không ngăn được tình cảm lãng mạn của mình:

đôi mắt rực rỡ gửi những giấc mơ qua biên giới

đêm mộng mơ trong vẻ đẹp tuyệt mỹ của thành phố Hà Nội.

“Ước mơ” và “ước mơ” của người lính từ phương trời gửi về hai phương trời: biên giới, nơi còn bóng dáng quân thù – ước mơ giết giặc lập công, Hà Nội, quê hương yêu dấu – mơ về những hình bóng yêu dấu. . là “vẻ đẹp thơm ngát,” là ánh sáng le lói trong kí ức đã “tố cáo” mối tình của người lính. nhưng với những người lính miền tây, nỗi nhớ ấy là sự cân bằng, thư thái trong tâm hồn sau mỗi cuộc hành quân gian khổ, đừng nản lòng. tuy nhiên, tại một thời điểm, dòng chữ “đẹp một cách lãng mạn” này đã khiến tác giả và chính bài thơ của nó phải “thử nghiệm với gió và sóng mạnh”.

những người lai cổ đại đã chiến đấu chống lại người dân thời đó; Xưa ra trận, ít người trở về, lính Tây không tránh khỏi những mất mát, hy sinh.

biên giới rải rác và những ngôi mộ xa

ra chiến trường không tiếc đời xanh

sau những câu thơ chắc chắn và đẹp đẽ, ở đây, giọng điệu của câu thơ bỗng trở nên trầm bổng và trùng lặp để người đọc thấy rõ hơn ý chính của vấn đề. đây dường như là một cảnh quay có chủ ý là chuyển động chậm. không có gì thiêng liêng và cao cả hơn sự hy sinh, chấp nhận gian khổ của một người lính. Dọc đường, người lính miền Tây bắt gặp nhiều “nấm mồ” của những người con “chết xa quê hương”. nhưng chúng tôi nhìn những người lính với đôi mắt bình tĩnh, bởi vì họ đã chấp nhận nó. Một trong những động lực thôi thúc họ quyết tâm thực hiện chính là hình ảnh người anh hùng da ngựa được họ truyền tải trong văn học và sách báo. một niềm đam mê thuần khiết xen lẫn sự lãng mạn.

Hai câu thơ cuối tiếp tục mang âm hưởng bi tráng, tô đậm sự hy sinh mất mát, nhưng đó là một cái chết cao cả: cái chết bất tử của người lính Tây Tiến.

chiếc áo choàng sẽ thay đổi anh ta thành trái đất.

<3

Hai câu cuối tôi đọc tưởng như chỉ làm công việc miêu tả và thông báo bình thường, nhưng sức gợi lại rất tuyệt vời. đâu đó, vẫn còn những giọt nước mắt đằng sau những dòng chữ. hai câu thơ mạnh mẽ nhưng xúc động và thương xót sâu sắc. làm sao có thể dửng dưng trước cảnh “trở về trần gian”? “trở lại trái đất” là hiện thân của hình thức đất nước, hoàn thành nhiệm vụ vẻ vang của nó. tiếng gầm sông ma trở về như từng loạt đại bác, tiễn biệt những người con yêu dấu của nòi giống.

Trước đây, khi nhắc đến những câu ca dao này, người ta chỉ thấy những câu nói như “giấc mơ rơi”, “mùa thu buồn” … nhưng thời gian đã khiến chúng ta nhìn thẳng hơn vào bản chất của chúng. đó là thời điểm có văn học.

Tây tiến là một bài thơ, nó là tiếng lòng của những chiến binh miền tây. bài thơ có nhạc và hình vẽ; bên cạnh cái bi tráng là anh hùng, bên cạnh mất mát, đau thương là niềm kiêu hãnh anh hùng. đã nửa thế kỷ trôi qua, bài thơ ngày càng rực rỡ, bài thơ tả đoàn quân miền Tây đã trở thành ký ức khó quên về một giai đoạn lịch sử hào hùng thuở đầu kháng chiến chống Pháp.

5. cảm nghĩ về bài thơ miền tây khổ thơ 3 – văn mẫu 4

Cả bài thơ đầy ắp nỗi nhớ về miền Tây, về những kỉ niệm một thời. khó khăn trong cuộc sống và đấu tranh. cũng như những giây phút bình yên bên người dân Tây Bắc. bài thơ cũng miêu tả rất chân thực hình ảnh người lính. về tinh thần và những phẩm chất tốt đẹp của anh ấy.

Xem Thêm : 30 mẫu Kể về đêm hội Trung thu | Tập làm văn lớp 3

quân đội không mọc tóc

quân xanh mạnh mẽ

đôi mắt rực rỡ gửi những giấc mơ qua biên giới

đêm mơ trong cảnh đẹp thơm ngát của thành phố Hà Nội

biên giới rải rác và những ngôi mộ xa

ra chiến trường không tiếc đời xanh

chiếc áo choàng sẽ đưa bạn trở lại trái đất

<3

một bài thơ miêu tả rõ nét về trẻ em miền Tây và những hình ảnh chân thực gợi lên trong lòng người đọc rất nhiều cảm tình và cảm phục.

đoạn văn bắt đầu bằng một mô tả trực tiếp không né tránh sự thật.

Xem Thêm : 30 mẫu Kể về đêm hội Trung thu | Tập làm văn lớp 3

quân đội không mọc tóc

quân xanh mạnh mẽ

cuộc sống ở vùng núi Tây Bắc vô cùng nghèo khó. quân chiến đấu không có đủ lương thực và quần áo để mặc. Để chiến đấu họ phải cạo trọc đầu để thành lập một nhóm “vệ binh hói” “vệ binh đỏ” để kẻ thù không thể vây bắt được. mà một nguyên nhân khác là căn bệnh sốt rét rừng cực kỳ nguy hiểm, đe dọa, rình rập, sẵn sàng cướp đi sinh mạng của bạn bất cứ lúc nào.

trong bài viết, “đồng chí” hội chợ cũng đề cập đến những khó khăn và bệnh tật này

áo sơ mi của bạn bị rách vai, quần của tôi có một số vết vá

cười lạnh, chân không dày

….

sốt, trán đẫm mồ hôi.

Bất cứ người lính nào cũng có thể gặp phải căn bệnh này, nhưng chỉ những ai chưa từng gặp mới có thể thực sự hiểu được căn bệnh này khi chơi bài. đó là sự thật, không phải là cường điệu hay nói ra để gây ấn tượng. nó thú vị bởi vì nhà thơ đã lấy hiện thực khắc nghiệt của đau khổ và biến nó thành niềm kiêu hãnh tự ti. đó là một tên gọi khác của phương tây: “đội quân không mọc tóc”. ngoài việc phạm luật gọi đoàn xe của mình không đeo kính. đó là một cách thông minh để thể hiện sự lạc quan và niềm tin. câu sau chia thành hai vế: xanh rờn / dữ dội. xanh là màu xanh của lá ngụy trang hay màu xanh của nước da người lính lao động khổ sai mắc một căn bệnh khiến da xanh xao, thiếu sức sống.

ngoài việc nói:

Xem thêm: Sách bài tập Ngữ văn lớp 6 sách mới | Giải Sách bài tập Ngữ văn 6 Kết nối tri thức, Cánh diều, Chân trời sáng tạo | Giải SBT Ngữ văn 6

khuôn mặt đầy màu sắc ốm yếu

Những ngày này, nó không còn mới nữa.

Toàn quân tuy yếu nhưng trên đó là khí thế oai phong lẫm liệt. viên đá hoa cương đặt bên bức bình phong càng làm nổi bật vẻ uy nghiêm của quân đội. ba âm “dũng” tạo nên âm vang hùng tráng, hùng tráng cho câu thơ. độc giả cảm nhận được tinh thần của đội quân ra trận, dù yếu ớt nhưng đã đánh bại quân Pháp vì sợ hãi.

Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng những người lính miền Tây vẫn có nhiều ước mơ, hoài bão.

đôi mắt rực rỡ gửi những giấc mơ qua biên giới

đêm mộng mơ trong vẻ đẹp tuyệt mỹ của thành phố Hà Nội.

hai câu có hai từ “ngủ” và “ngủ”. từ láy được sử dụng khá hay, nó thể hiện bao nhiêu mong muốn, khát vọng, hoài bão từ đáy lòng gửi vào đôi mắt. “Đôi mắt chói lọi” không chỉ là những hành động mạnh mẽ, nhìn hung dữ và uy hiếp, mà là một cái nhìn đau đớn và khôn nguôi thể hiện mong muốn lo lắng và khao khát một ngày chiến thắng kẻ thù. điệp từ “mộng mơ” khiến câu thơ chìm lắng, chất chứa nỗi niềm. Bài thơ của Quang Dũng làm ta liên tưởng đến một bài thơ của Nguyễn Đình Thi:

những đêm dài đi bộ trong nắng nóng

bất ngờ trêu đùa với đôi mắt của người yêu.

nhớ “người yêu” hay nhớ “dáng thơm” mang hình ảnh người lính gần gũi hơn rất nhiều. vì nỗi nhớ rất thường ở tuổi trẻ, nhưng trong khó khăn nó cũng cao cả. nỗi nhớ và ước mơ tiếp thêm sức mạnh và nghị lực để vượt qua hoàn cảnh. vượt qua sự thiếu thốn vật chất, dày vò con cái. không gục ngã trước hoàn cảnh trước kẻ thù. Quang dung viết bốn câu thơ đầu với cái nhìn phong phú, đa chiều. chúng ta hãy thấy rằng đằng sau những hành vi mạnh mẽ còn có một tâm hồn trẻ đầy tài năng.

Hai câu thơ tiếp theo là sự tiếp nối của cuộc đấu tranh giành độc lập, tự do. đó là một sự hy sinh:

biên giới rải rác và những ngôi mộ xa

ra chiến trường không tiếc đời xanh.

Nếu chỉ đọc câu thơ đầu tiên, chúng ta không khỏi xúc động trước hiện thực bi thảm. khi một đoàn quân đi một chặng đường dài, đôi khi một người bị bỏ lại. Ở bên đường, có một ngôi mộ. giữa núi rừng, không một nén nhang, không một giọt nước mắt của những người thân yêu. những cái chết cô đơn trong rừng lạnh và bi thương, nhưng câu thơ tiếp theo như một lực kéo vô hình nâng câu đầu để kéo cái bi thảm vào cái bi thảm. câu thơ thứ hai là câu thơ đầu tiên thách thức lòng kiêu hãnh của các chàng trai. biết rằng bước đi là một sự hy sinh, nhưng một khi đã đi thì không thể quay đầu lại. dù có hy sinh cũng là hy sinh xứng đáng. Tôi không thể nói rằng tôi không hối tiếc vì họ là những người trẻ còn nhiều điều chưa làm được, nhưng đây là cống hiến phần đời còn lại của mình cho đất nước, để họ không phải hối tiếc nữa. tư thế như một người lính ở Việt Nam

và anh ta chết vì bắn

máu của bạn nôn ra trong ngọn lửa cầu vồng.

những hy sinh lớn lao. Dù không thể biết ai chết, nhưng Nguyễn Khoa Điềm từng nói rằng “không ai nhớ tên, nhưng họ đã làm nên đất nước”.

một khi đã xác định được lý tưởng, những người lính coi cái chết của mình nhẹ như lông hồng.

chiếc áo choàng sẽ đưa bạn trở lại trái đất

<3

cuộc sống nghèo khổ đến nỗi không có chiếu để che thân, nhưng có ánh sáng, chiếc áo kia là “áo khoác” như các tướng lĩnh ngày xưa. một cái chết anh dũng và chí khí vì lợi ích của đất nước. trái đất đã sinh ra anh và chào đón anh khi anh đã hoàn thành nghĩa vụ thiêng liêng của mình. Anh ra đi mà không để lại tiếng hò hét của những người bạn, nhưng tiếng gào thét của dòng sông Mã đã đuổi anh đi. cả đất nước dường như đang thương tiếc khi đưa anh trở lại trần gian. vẫn cái chết nhưng anh dũng, không bi lụy mà bi thảm. đây là cao trào của bài thơ. là đặc tính của dũng quang. nhưng khi bài thơ ra đời nhiều người không hiểu. họ coi việc nói ra sự thật là cái chết của sự tự thuật, mềm mỏng và nhỏ nhen tiểu tư sản. nhưng họ không hiểu sâu sắc rằng đằng sau cái chết có một anh hùng. chết là đúng cho vinh quang.

ở đây, sông ma lại được nhắc đến khi nói đến miền tây. điều đó khẳng định rằng những hy sinh và ra đi của các anh đã đi đến sự trường sinh bất tử khi thân xác hòa vào cỏ cây và quê hương thiêng liêng.

bài thơ đã tạo nên khí thế của quân đội. những người lính giàu ý chí, nghị lực và ước mơ. Họ đã đi, họ đã chiến đấu và họ đã chết. Họ đã bảo vệ đất nước của họ mà không hề hối hận. quang dung là thể hiện nó bằng lối viết hiện thực và lãng mạn. nhà thơ bộc lộ bản lĩnh của một chiến sĩ vĩ đại thời chống Pháp.

“Vệ binh Tổ quốc đã ra đi bằng một trái tim

sẽ không có ngày trở lại. ”

6. cảm nhận hình ảnh những người lính miền tây hành quân 3

Năm tháng trôi qua, chiến tranh đã trở thành ký ức xưa cũ, nhưng có những điều vẫn còn in sâu trong tâm trí người còn sống. hình ảnh người lính chính là điều đặc biệt đó. Có nhiều vở kịch viết về người lính, nhưng vở “Tây tiến” – Quang Dũng là vở điển hình ấn tượng nhất. trong dòng ký ức và nỗi nhớ, nhà thơ đã tái hiện lại hình ảnh anh hùng của người lính miền Tây, gợi lên trong lòng người đọc nhiều cảm xúc:

“Quân đội không mọc tóc ở trời Tây,

quân xanh rất ác liệt.

đôi mắt rực rỡ gửi những giấc mơ qua biên giới,

đêm mộng mơ trong vẻ đẹp tuyệt mỹ của thành phố Hà Nội.

phá vỡ các cạnh của ngôi mộ xa

ra chiến trường không tiếc đời xanh,

những chiếc áo choàng phản chiếu anh ấy trở lại trái đất,

<3

nếu ở đầu bài thơ tác giả tái hiện khung cảnh thiên nhiên núi rừng hoang sơ, hiểm trở – những khó khăn trong cuộc hành quân thì ở đây ông lại hoài niệm về hình ảnh đoàn quân tây. :

Quân đội không mọc tóc ở trời Tây,

quân xanh rất ác liệt.

Câu thơ mở đầu tưởng như chỉ có mấy anh bộ đội lém lỉnh, láu cá nhưng ẩn sâu bên trong nó ẩn chứa hiện thực khắc nghiệt của hoàn cảnh sống. nơi rừng thiêng nước độc, người lính đã phải đối mặt với muôn vàn khó khăn. việc không mọc tóc là hậu quả của bệnh sốt rét rừng, căn bệnh hành hạ khiến họ xanh xao, màu da như màu quân phục. hai câu thơ đã tái hiện một cách sinh động hình ảnh chân thực của người chiến sĩ khi vừa đánh giặc vừa chống chọi với bệnh tật.

tuy nhiên, những gian khổ khắc nghiệt vẫn không thể khiến họ yếu ớt, mất đi vẻ oai phong lẫm liệt:

“đôi mắt gửi ước mơ qua biên giới,

đêm mơ trong hương thơm tuyệt đẹp của Hà Nội. ”

Mở to đôi mắt một cách mãnh liệt là gửi một giấc mơ vượt biên, để “đêm mộng Hà Nội ngát hương thơm”. Hầu hết đoàn quân miền Tây hành quân là những người con hào hoa Hà Nội khoác áo lính canh giữ biên cương, gian khổ nhưng vẫn giữ trong mình tâm hồn lãng mạn, thơ mộng. Rời quê hương, họ luôn giữ trong tim mình hình bóng thanh tao, thướt tha của người con gái yêu. Đó không phải là tư tưởng tiểu tư sản, thiếu sót như nhiều người đánh giá mà là tình cảm rất chân thành của người chiến sĩ, mang ý nghĩa nhân văn chân chính gửi gắm ước mơ cao đẹp của con người về một cuộc sống tốt đẹp hơn, bình yên và hạnh phúc hơn. nó trở thành động lực để những người lính chiến đấu.

Đoạn thơ là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa bút pháp hiện thực và tinh thần lãng mạn, thể hiện phong cách tài hoa của hồn thơ Quang Dũng. Thông qua những yếu tố tưởng như đối lập, Quang Dũng đã khắc họa vẻ đẹp vừa anh hùng, bi tráng, vừa hào hoa, nhạy cảm của người lính miền Tây. họ là những anh hùng muôn thuở của dân tộc, sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng hy sinh

“những biên giới rải rác và những ngôi mộ xa xôi

ra chiến trường không tiếc đời xanh

chiếc áo choàng sẽ đưa bạn trở lại trái đất… ”

Chiến tranh là mất mát, là đau thương, là hiện thực khắc nghiệt và nguy hiểm đã khiến bao người gục ngã. Những người lính miền Tây đã cho đời không tiếc tuổi trẻ, họ ra đi với những ước mơ của riêng mình. nơi biên cương của Tổ quốc, họ trở về quê hương không một dấu vết thương nhớ về mình, chỉ “áo bào thay lòng đất”. hình ảnh người lính, xóa nhòa hiện thực đói nghèo nơi chiến trường, “về với đất” nhẹ tựa lông hồng, hy sinh vì Tổ quốc và sống mãi trong lòng Tổ quốc để sông ma cất tiếng hát tiễn biệt đầy tang thương. . : “sông ngựa gầm thét chỉ với một hành động.”

“Rầm” một tiếng như bị dao đâm, đau đớn đè nén, âm thầm chảy về tim. thực tế của chiến tranh cũng rất đau đớn.

Có thể nói, với tám câu thơ ngắn gọn mà đầy yêu thương và nhớ nhung, lối viết hiện thực kết hợp yếu tố tả thực, quang dung đã đưa người đọc về một thời đại phương tây với những câu chuyện bi thương. đặc biệt, khắc họa thành công hình tượng người lính miền Tây rất anh hùng nhưng cũng hào hoa, bi tráng, lãng mạn. Từ đó, bài thơ đã góp phần thể hiện tài năng và phong cách độc đáo của Quang Dũng, góp phần biến “Tây tiến” thành một tác phẩm văn học có giá trị trong thời kỳ Kháng chiến. cho đến ngày nay, người ta vẫn nhớ đến cuộc “đột phá miền Tây” với tấm lòng ca ngợi và trân trọng

Xem các thông tin hữu ích khác trong phần tài liệu của hoatieu.vn.

Nguồn: https://truongxaydunghcm.edu.vn
Danh mục: Văn hóa

Related Articles

Back to top button